Chương 2454: Cố Hoan, ông muốn làm gì?
Thực lực của Tần Dương kém hơn Shawn một chút, khó mà ngăn cản được Shawn như mãnh hổ xuống núi.
Shawn trong nháy mắt đã đuổi kịp Thu Tư, trong tiếng cười lớn, ông ta lao thẳng về phía bà.
Tần Dương mở to mắt, gầm lên một tiếng, những mũi tên năng lượng sau lưng lập tức giống như xé gió lao đến sau lưng Shawn.
Mặc dù Shawn là đỉnh phong cường giả, nhưng khi Tần Dương bộc phát sức chiến đấu thì cũng vô cùng đáng sợ. Ông ta không dám khinh thường, quay lại đấm một quyền.
Một quyền này dường như phá vỡ không gian, mang theo sức mạnh to lớn va chạm với mũi tên năng lượng của Tần Dương.
Khi anh bên va chạm, Shawn tức tốc lao về phía Thu Tư.
Mặc dù thực lực của Thu Tư không thấp, nhưng ở trước mặt Shawn cũng chỉ là một đứa bé chập chững biết đi. Nhìn thấy Shawn đang lao về phía mình như một viên thiên thạch, bà khẽ cắn môi, đánh ra một chưởng.
“Răng rắc!”
Bàn tay của Thu Tư đánh trúng thân thể Shawn, nhưng không hề làm ông ta bị thương chút nào mà ngược lại, cánh tay bà gãy đứt hoàn toàn.Shawn không do dự đánh thẳng theo phương hướng ban đầu.
Thu Tư và Văn Vũ Nghiên bay ra ngoài, Thu Tư phun ra một ngụm máu, xương cốt gãy gần hết. Sắc mặt Văn Vũ Nghiên trắng bệch, trực tiếp ngất xỉu, không biết thương thế ra sao.
Ánh mắt Tần Dương đỏ lên, phẫn nộ quát: “Shawn!”
Shawn lạnh lùng nói:”Tiểu tử, muốn uy hiếp tôi? Cậu còn non lắm, không phải cậu nói muốn kích nổ sao? Kích nổ đi!”
Ông ta ngang ngược và điên cuồng, điên cuồng đến mức không cần mạng sống!
Shawn lạnh lùng ra tay làm bị trọng thương ba người nhà họ Văn, nhưng trong tình huống này, Tần Dương cũng không dám kích nổ để tất cả cùng chết.
Shawn cũng nhìn ra điểm này nên mới ra tay không chút kiêng nể nào.
Hai mắt Tần Dương đỏ bừng, nghiến chặt răng, không nói hai lời lao về phía Shawn.
Shawn cũng hung hăng đón nhận ánh mắt của hắn, hai bóng người chạm nhau trên không trung, giống như cuộc va chạm của các hành tinh.
“Bùm!”
Năng lượng lớn đến mức không khí cũng giống như trống rỗng, một tiếng sấm rền vang trên bầu trời.
Cả người Tần Dương bay ngược về sau, đụng phải một góc biệt thự. Biệt thự rầm rầm sụp đổ, hóa thành một đống gạch vụn.
Tần Dương lao ra khỏi đống phế tích, tiếp tục liều mạng lao về phía Shawn.
Shawn thấy Tần Dương như thế thì trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, ông ta không ngờ Tần Dương có sức chiến đấu kinh khủng như vậy.
Không mặc chiến giáp Kỳ Tích mà cũng có thể đối đầu với mình như thế!
Cho dù ông ta đã đánh bay Tần Dương lên không trung, chiếm được ưu thế nhưng nhìn dáng vẻ của đối phương thì có thể thấy lần công kích này không tạo ra tổn thương quá lớn cho hắn. Điều này cũng có thể chứng minh mặc dù thực lực hai người có chênh lệch nhưng cũng không phải lớn lắm!
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đã đạt đến chí tôn sơ kỳ, không những thế còn có thể đánh với chí tôn hậu kỳ đến mức độ như thế này, tên Tần Dương này là yêu quái à?
Tần Dương cũng không cho ông ta thời gian suy nghĩ. Hắn giống như một tên điên, mũi tên năng lượng nhảy múa đầy trời, như ẩn như hiện, tản ra sát khí lạnh lẽo.
Trận chiến vẫn tiếp tục, Tần Dương thể hiện hết kĩ năng này đến kỹ năng khác.
Áp lực mà Shawn phải đối mặt tăng lên không ít, dù sao thì các người tu hành phương đông có thể nối liền linh khí trời đất, các kỹ năng bí ẩn có lực phát huy vô tận, hơn nữa còn biến đổi quỷ dị khó lường, nếu không chú ý sẽ bị rơi vào tròng.
“Xoẹt!”
Một lưỡi đao năng lượng gần như vô hình bỗng nhiên bắn ra, cắt vào cổ họng Shawn. Mặc dù toàn thân Shawn cứng như đá nhưng ông ta cũng không dám mang đầu mình đi thử đao. Ông ta nhanh chóng né người sang một bên, lưỡi đao năng lượt xẹt trúng bả vai, phát ra âm thanh giống như vạch trên kim loại. Thân thể cứng rắn đó không cản được lưỡi đao mỏng như cánh ve, máu bắt đầu phun ra.
Shawn nhìn bả vai đang chảy máu của mình thì ý chí chiến đấu cùng lửa giận càng thêm nồng đậm.
Cuộc chiến giữa hai người vô cùng nhanh chóng và mãnh liệt, Tần Dương cố ý tách xa gia đình nhà họ Văn, nếu không thì tàn dư trận đấu cũng đủ lấy mạng ba người nhà này.
Ngôi biệt thự đã sớm bị đập thành một đống phế tích, khắp trên mặt đất là những hố lớn hổ nhỏ, trông không khác gì vừa bị bom đạn công kích.
Tần Dương và Shawn đánh nhau chưa được bao lâu nhưng cả người Tần Dương đã chịu không ít vết thương. Shawn nhìn vẫn tốt hơn Tần Dương một chút nhưng máu tươi cũng đã nhiễm ướt áo.
“Bùm!”
Lại thêm một lần va chạm nữa, Tần Dương bay ngược về sau, va trúng ngọn núi gần đó, núi sụp một mảng, khóe miệng hắn cũng tràn ra tơ máu.
Hắn nhìn thấy Shawn lại lao về mình với vẻ mặt đằng đằng sát khí thì nhanh chóng chạm tay vào bên hông.
Ánh mắt Shawn lóe lên, đột nhiên tăng tốc.
Nhìn thấy Shawn sắp đến gần Tần Dương, mà Tần Dương cũng nhanh chóng đặt tay lên hông, một bóng người đột nhiên lao từ trên núi xuống, một ánh đao dài mấy chục mét chém về phía Shawn.
Shawn càng thêm tức giận, thân thể hơi chệch hướng, bay ngược trở lại.
Ánh đao rơi xuống, mặt đất lập tức xuất hiện một vệt dài màu đen, nhưng mặt đất không hề nổ tung, điều này có thể thấy được trình độ cô đọng linh khí của người ra chiêu.
Shawn hạ xuống đất, nhìn bóng người xuất hiện thì phẫn nộ quát lên: “Cố Hoan!”
Bóng người nhàn nhã hạ xuống đất, tiện tay vác đao lên vai, lười biếng nở nụ cười: “Hét to như thế làm gì? Tôi sắp điếc rồi đây này!”
Bàn tay Tần Dương đã chạm đến quả cầu nổ của người Nossa mà hắn mang theo bên mình, chỉ cần nhấn một cái là xung quanh mấy trăm mét sẽ không còn bất cứ sự sống nào.
Đó là chiêu cuối cùng của hắn, cũng chính là thứ hắn đã chuẩn bị khi đến đây.
Mặc dù vừa rồi Shawn kiêu ngạo như vậy nhưng cũng không dám chắc hoàn toàn Tần Dương không dám kích nổ. Đây là một trận chiến dò xét ranh giới cuối cùng của nhau.
Tần Dương nhìn Cố Hoan bằng ánh mắt đầy sự cảnh giác, hắn không dám lơ là. Cố Hoan trước kia đã gia nhập Niết Bàn, ai mà biết hai tên này đang diễn vở kịch gì chứ?
Người hát người nhảy à?
Shawn lạnh lùng nhìn Cố Hoan: “Cố Hoan, ông muốn làm gì?”
Cố Hoan vẫn lười biếng nâng thanh đao dài trên vai, nhìn về phía Tần Dương, mỉm cười nói: “Tần Dương, chúng ta làm một cái giao dịch, thế nào?”