Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2446 - Chương 2456: Cái Chết Của Văn Ngạn Hậu

Chương 2456: Cái chết của Văn Ngạn Hậu
 

Vẻ mặt thoải mái và bộ dạng không thèm để ý của Cố Hoan trái ngược hoàn toàn với gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của Shawn.

Tần Dương nghe cuộc đối thoại của hai người này thì vẫn không buông lỏng cảnh giác.

Căn cứ theo phong cách của Cố Hoan thì ông ta làm như thế này là điều vô cùng bình thường, nhưng nếu như không phải thì sao?

Một khi đồ trong tay Tần Dương rơi vào tay bọn họ thì hắn và ba người nhà họ Văn sẽ chết chắc!

Shawn nhìn chằm chằm vào Cố Hoan, Cố Hoan cũng lặng lẽ nâng đao.

Một lúc lâu sau, Shawn lạnh lùng nói: “Cố Hoan, chuyện này không xong đâu!”

Cố Hoan nhún vai, không thèm quan tâm: “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ông đến tìm tôi, đương nhiên, trừ khi ông vượt qua được bước kia, bằng không thì đến tìm tôi cũng vô dụng.”

Shawn không nói gì nữa, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tần Dương một cái, sau đó quay người bay lên, lập tức không nhìn thấy bóng dáng.

Cố Hoan quay người cho đao vào vỏ, mỉm cười với Tần Dương: “Hôm nay cậu nợ tôi một ân tình.”

Tần Dương nói với ông ta: “Tôi sẽ giúp ông hỏi thăm chuyện kia, hơn nữa cũng sẽ cố hết sức, nhưng bây giờ mời ông tránh xa tôi một chút.”

Cố Hoan cười: “Cậu sợ tôi và Shawn phối hợp lừa cậu à? Được, vậy tôi đi xa một chút là được chứ gì.”

Cố Hoan nói xong thì đi tới bên cạnh một tảng đá vỡ, bỏ đao xuống, ngồi xuống tảng đá.

Tần Dương thấy Cố Hoan đi xa thì mới thở dài, tay cũng buông lỏng viên cầu, quay người chạy nhanh về phía hai mẹ con Thu Tư.

Thu Tư chật vật đứng dậy, ôm lấy Văn Vũ Nghiên mặt mũi tái nhợt. Văn Ngạn Hậu nằm trên mặt đất cũng thở hắt ra, khóe miệng đều là máu, nhìn vô cùng thảm hại.

Thu Tư thấy Tần Dương tới thì lo lắng nói: “Tần Dương, cháu mau xem Tiểu Nghiên, con bé bị thương rất nặng...”

Trong lòng Tần Dương trùng xuống, hắn nhanh chóng ngồi bên cạnh Văn Vũ Nghiên, kiểm tra cho cô.

Sau khi kiểm tra xong, sắc mặt Tần Dương vô cùng nghiêm trọng.

Văn Vũ Nghiên bị thương rất nặng, cú va chạm vừa rồi khiến lục phủ ngũ tạng của cô bị tổn thương nghiêm trọng, hơi thở càng lúc càng yếu ớt.

Tần Dương nhanh chóng bấm vào các huyệt của Văn Vũ Nghiên, sau đó nắm lấy cổ tay cô, truyền nội khí vào. Nội khí chạy dọc theo kinh mạch của cô, lan đến lục phủ ngũ tạng.

Một lúc sau Tần Dương mới dừng tay, nghiêm giọng nói: “Cháu tạm thời khống chế để vết thương của cô ấy không chuyển biến xấu, nhưng cô ấy bị thương quá nặng, cháu không thể nào chữa trị được trong thời gian ngắn, chỉ có thể đến bệnh viện... Dì Thu, dì thế nào rồi?”

Thu Tư chật vật cử động thân thể: “Xương cốt gãy nhiều chỗ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, không chết được... Tiểu Tần, cháu nhìn thử... cha của Tiểu Nghiên, xem ông ấy như thế nào?”

“Vâng.”

Tần Dương bước về phía Văn Ngạn Hậu đang nằm trên đất, phát hiện cả người Văn Ngạn Hậu bị máu tươi nhuộm đỏ, máu từ miệng không ngừng chảy ra, mỗi lần thở lại thấy máu chảy.

Tần Dương ngồi xổm xuống, chưa kịp kiểm tra thì Văn Ngạn Hậu đã cười khổ, vừa thở hổn hển vừa nói: “Không cần kiểm tra, không sống nổi.”

Tần Dương cẩn thận đánh giá, toàn bộ xương sống và xương sườn của Văn Ngạn Hậu đều đã gãy nát, nếu ông ta là người bình thường thì đã chết từ lâu rồi. Văn Ngạn Hậu nhờ vào tố chất thân thể của đại thành cảnh với kéo dài được chút hơi tàn đến tận bây giờ, nhưng chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu nữa.

Tâm trạng của Tần Dương khá phức tạp, hắn chưa bao giờ nghĩ Văn Ngạn Hậu sẽ chết như thế này.

Mặc dù trước đó Tần Dương và Văn Ngạn Hậu có nhiều tranh chấp, Văn Ngạn Hậu còn nhiều lần ra tay với hắn, hắn cũng âm thầm phản kích, bày ra bộ dạng không chết không thôi. Nhưng sau này bởi vì Văn Vũ Nghiên mà hai người xóa bỏ thù hận, bây giờ nhìn thấy Văn Ngạn Hậu thế này, trong lòng Tần Dương cũng không được thoải mái.

Tần Dương ngẩng đầu nhìn về phía Thu Tư, chậm rãi lắc đầu.

Sắc mặt Thu Tư lập tức ảm đạm, hành động của Văn Ngạn Hậu đã khiến Thu Tư chết tâm, nhưng dù sao ông ta cũng là chồng của bà, là cha của Văn Vũ Nghiên. Hơn hai mươi năm mưa gió, nếu như nói không có tình cảm thì là giả.

Tần Dương cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Chú Văn, đúng là cháu không có cách nào chữa trị thương tích của chú, chú có lời gì muốn nói không?”

Sắc mặt Văn Ngạn Hậu trắng bệch, hơi cử động thân thể, chỉ một động tác nhỏ như vậy mà máu đã trào ra.

Ông ta thở dốc hai hơi, sau đó nhìn qua Thu Tư đang ôm lấy Văn Vũ Nghiên, rồi lại nhìn Tần Dương: “Tần Dương, cả đời này chú cũng coi như hạnh phúc, không có gì phải hối hận. Chú chỉ cầu xin cháu một chuyện, đó là cứu sống Tiểu Nghiên, chăm sóc con bé cả đời!”

Tần Dương trịnh trọng trả lời: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ nghĩ cách cứu sống Vũ Nghiên. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, cháu nhất định sẽ giúp đỡ cô ấy.”

Giọng của Văn Ngạn Hậu càng trở nên gấp gáp: “Chú biết Tiểu Nghiên thích cháu, nhưng bên cạnh cháu đã có Hàn Thanh Thanh, thế nên Tiểu Nghiên chôn chặt tình cảm này dưới đáy lòng. Bây giờ chú sắp chết rồi, chú không lo được nhiều chuyện như vậy nữa, chỉ cần Tiểu Nghiên đồng ý thì con bé ở bên cạnh cháu cũng không sao, chỉ cần con bé cảm thấy vui vẻ là được...”

Tần Dương hơi lúng túng, không ngờ Văn Ngạn Hậu lại nhắc đến chuyện này.

“Chú Văn, cháu và Vũ Nghiên là bạn bè, dù thế nào đi nữa thì cháu cũng sẽ bảo vệ cô ấy, giúp đỡ cô ấy, chú không cần lo lắng.”

Văn Ngạn Hậu chậm rãi gật đầu: “Nếu người khác nói những lời này thì chú chưa chắc đã tin tưởng, nhưng nếu cháu nói thì chú tin. Đáng tiếc ngày trước chú ngăn cản hai đứa, nếu không thì có lẽ cháu và Tiểu Nghiên đã sớm tiến đến với nhau rồi.”

Tần Dương dở khóc dở cười, đang là lúc nào rồi mà Văn Ngạn Hậu còn lo lắng băn khoăn những chuyện đó...

“Chú Văn, chuyện của Vũ Nghiên chú không cần lo lắng, chú còn muốn nói chuyện gì khác không?”

Văn Ngạn Hậu trầm mặc mấy giây, lắc đầu, hơi thở gấp gáp, hai mắt mở to, máu không ngừng trào ra khỏi khóe miệng.

Văn Ngạn Hậu bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào Thu Tư, cố gắng nói: “Tư Tư, tôi yêu bà, nhưng... Xin... Xin lỗi...”

Giọng nói của Văn Ngạn Hậu đột nhiên cao vút, sau đó ngắt quãng, chật vật ngẩng đầu lên rồi lại vô lực gục xuống, bàn tay đang nắm chặt cũng mở ra.

Văn Ngạn Hậu đã chết.

Tần Dương quay đầu nhìn Thu Tư, hai mắt bà phớt hồng, mím chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Tần Dương nhắc nhở: “Dì Thu, chú Văn đã đi rồi, vết thương của Vũ Nghiên rất nghiêm trọng, chúng ta phải đi nhanh lên.”

Thu Tư ừ một tiếng, khẽ thỉnh cầu: “Có thể đem thi thể ông ấy cùng đi không? Cho dù trước đây ông ấy đã làm những gì nhưng bây giờ đã chết rồi, dì muốn mang tro cốt của ông ấy về Trung Hải an táng.”

Tần Dương đảo mắt nhìn về chiếc xe ô tô đỗ cách đó không xa, gật đầu: “Không thành vấn đề, dì đợi một chút, để cháu đi lái xe tới đây!”
Bình Luận (0)
Comment