Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2447 - Chương 2457: Đồng Ý Với Ông Ta!

Chương 2457: Đồng ý với ông ta!
 

Sau khi đưa ba người nhà họ Văn lên xe, Tần Dương khẽ vẫy tay với Cố Hoan đang ngồi ở trên tảng đá cách đó không xa.

“Tôi đi trước một bước, lúc về làm sao liên lạc với ông?”

Cố Hoan lấy một tấm danh thiếp trên người ra, khẽ tung một cái, danh thiếp xé gió lao tới.

“Cậu có thể liên lạc với tôi qua số điện thoại này.”

Tần Dương nhìn tấm danh thiếp vô cùng bình thường, tên người ghi trên đó cũng không phải Cố Hoan.

Hắn tiện tay cất danh thiếp: “Được rồi!”

Tần Dương lái xe rời khỏi tòa biệt thự đổ nát, dọc theo đường cũ lái về phía biển.

Con thuyền chở Tần Dương đến vẫn còn nằm trên bờ, Tần Dương lần lượt đưa ba người lên ca nô, sau đó lao về phía cảng Ba Tân.

Nơi này cũng không cách cảng Ba Tân quá xa, lúc Tần Dương lái xe đã liên hệ với Bạch Phá Quân.

Bạch Phá Quân cũng liên lạc với bên Philippines, dù sao thì người còn sống cũng cần phải được đưa đến bệnh viện, người đã chết cũng cần được an táng.

Còn lý do đưa ra cũng đơn giản, chiến sĩ Thâm Lam Tần Dương cứu hai công dân Hoa Hạ bị thủ lĩnh Shawn của Niết Bàn bắt cóc, nhờ phía Philippines giúp đỡ.

Tên tuổi của Tần Dương nổi tiếng khắp toàn thế giới, là anh hùng cái thế. Bên Philippines biết Tần Dương bị thương ở nước mình thì lập tức dốc hết sức hỗ trợ.

Cho nên khi Tần Dương đến bến cảng thì xe cấp cứu và xe cảnh sát đã chờ sẵn trên bờ.

Tần Dương đưa Văn Vũ Nghiên và Thu Tư đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng điều trị cho hai người.

Mặc dù Thu Tư bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Văn Vũ Nghiên là người bình thường, dù đã được Thu Tư che chở nhưng vẫn bị thương rất nghiêm trọng.

Nhờ Tần Dương đả thông kinh mạch mà Văn Vũ Nghiên mới kéo dài được thêm mấy tiếng đồng hồ, nhưng khi bác sĩ ra ngoài thì sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Mặc dù những vết thương của cô không chuyển biến xấu nữa nhưng nội tạng của cô đã bị thương tổn quá lớn, không có cách nào phục hồi lại như cũ.

Tần Dương đứng ở cửa suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đã đưa ra một quyết định, đó là dẫn theo Văn Vũ Nghiên đến hành tinh Ba Linh.

Nếu sinh mệnh bí dược có thể chữa được cho Tần Dương thì cũng có thể chữa được cho Văn Vũ Nghiên. Theo như Grimm giải thích thì chỉ cần chưa chết là đều có thể cứu chữa được.

Nhưng chuyện này vẫn cần phải nói cho Thu Tư.

Thu Tư đã được cấp cứu xong và đưa sang phòng hồi sức, bà thấy Tần Dương đi vào thì sốt ruột hỏi: “Tình hình của Tiểu Nghiên thế nào?”

Tần Dương thở dài: “Rất không tốt, nội tạng của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu cô ấy là một người tu hành thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn, nhưng cô ấy lại chỉ là một người bình thường...”

Giọng nói của Thu Tư trở nên run rẩy: “Con bé sẽ chết sao?”

Tần Dương lắc đầu: “Tạm thời không chết được, nhưng sợ là cô ấy sẽ phải nằm mãi trên giường bệnh, chịu đựng cơn đau đớn tra tấn từng ngày, chịu đựng đến khi thân thể hoàn toàn sụp đổ...”

Hai mắt Thu Tư đỏ lên, bà ôm kín mặt, cả người run rẩy, không giữ được bình tĩnh.

Tần Dương nhìn dáng vẻ của Thu Tư thì do dự một chút rồi nói: “Cháu muốn đưa cô ấy đến hành tinh Ba Linh...”

Thu Tư ngừng lại, ngẩng đầu lên: “Cháu có ý gì?”

Tần Dương giải thích một chút về liều thuốc bí mật sinh mạng, sau đó nói: “Chỉ là chuyến này đi không rõ sống chết thế nào, cháu cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì...”

“Được, dì đồng ý.”

Thu Tư không phải người dây dưa dài dòng, bà hiểu rõ y thuật của Tần Dương. Nếu Tần Dương đã nói không có cách nào thì cũng có nghĩa là thế giới này không còn ai có thể chữa trị cho con gái bà.

Mặc dù Thu Tư không nói chuyện nhiều với con gái, nhưng bà hiểu rõ tính cách của con gái mình, cũng biết con gái mình thích Tần Dương, nhưng vì nhiều lí do mà chọn chôn vùi tình cảm trong lòng.

Con gái bà mạnh mẽ kiêu ngạo như thế, làm sao có thể cho phép bản thân nằm liệt giường suốt đời?

Bây giờ không có lựa chọn nào khác, con gái bà nhất định sẽ đồng ý đi cùng Tần Dương.

Có lẽ hai người sẽ tìm được cách chữa trị, bình an trở về. Có lẽ hai người sẽ chết trong hành trình này, chôn thân ở vũ trụ hoặc ở hành tinh Ba Linh. Nhưng chỉ cần được ở bên Tần Dương, được chết cùng với Tần Dương thì chắc chắn con gái bà sẽ đồng ý.

Thu Tư là một người mẹ, cũng là một người phụ nữ. Bà hiểu tình cảm của con gái mình, thế nên không chút do dự đưa ra quyết định.

Tần Dương thấy Thu Tư đồng ý thì gật đầu: “Được, chờ Văn Vũ Nghiên tỉnh lại cháu sẽ nói với cô ấy, nếu cô ấy cũng không phản đối thì chuyện này cứ quyết định như vậy.”

Thu Tư gật đầu: “Con bé sẽ đồng ý.”

Tần Dương trịnh trọng đáp lại: “Dì Thu, cháu cam đoan với dì sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho cô ấy!”

Thu Tư nhẹ nhàng gật đầu: “Cháu không cần phải hứa với dì điều gì cả, dì tin tưởng cháu. Cháu là một đứa trẻ ngoan, dì tin mọi người đều có thể bình an trở về!”

“Vâng!”

...

Văn Vũ Nghiên phải mất một thời gian nữa mới có thể tỉnh lại, Tần Dương nhân lúc này xử lý chuyện của Cố Hoan.

Tần Dương lại bấm số của Bạch Phá Quân, báo cáo về lời đề nghị của Cố Hoan.

Giọng nói của Bạch Phá Quân cao lên mấy phần: “Cố Hoan muốn gia nhập đội thám hiểm?”

“Đúng vậy, ông ta muốn đi tìm biện pháp, Niết Bàn không cho ông ta được thứ mà ông ta muốn nên ông ta đã trở mặt với Shawn.”

Bạch Phá Quân rơi vào trầm tư: “Việc này đúng là hợp với phong cách của ông ta, vì để trở nên mạnh mẽ mà không tiếc điều gì.”

Tần Dương hỏi: “Vậy chúng ta phải đồng ý sao?”

Bạch Phá Quân chưa trả lời này: “Chuyện này vô cùng quan trọng, Cố Hoan là một cường giả đỉnh phong, nếu ông ta làm gì trên phi thuyền thì chỉ sợ không ai có thể ngăn cản...”

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không đến nỗi, dù sao mọi người đều ở trên một phi thuyền, nếu phi thuyền xảy ra chuyện thì tất cả đều xong đời, bản thân ông ta cũng không chạy được, làm sao có thể đi tìm cách cho mình mạnh lên?”

Bạch Phá Quân thở dài: “Nói thì nói thế, nhưng chuyện này rất quan trọng, nếu thực sự xảy ra chuyện thì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm.”

Tần Dương cười khổ: “Vậy ông nói xem phải xử lý như thế nào, tôi cũng biết ông ta là một phiền phức, nhưng ông ta nói nếu như vị lãnh đạo nào không đồng ý thì ông ta sẽ đến “tâm sự” với vị lãnh đạo đó. Tôi cảm thấy người như ông ta sẽ không nói đùa đâu.”

Bạch Phá Quân suy nghĩ: “Tôi phải thảo luận chuyện này với những vị lãnh đạo khác, cậu gọi điện cho Mai Lạc Y xem bà ấy có ý kiến gì không.”

“Được.”

Tần Dương cũng biết mối quan hệ trước đây của Mai Lạc Y và Cố Hoan, lần này Mai Lạc Y cũng là một trong hai cường giả đỉnh phong trên phi thuyền, hỏi thăm ý kiến của bà là cần thiết.

Hắn nhanh chóng bấm số điện thoại của Mai Lạc Y, lặp lại những gì Cố Hoan nói.

Mai Lạc Y nghe xong thì cũng không bày tỏ cảm xúc gì, bình tĩnh trả lời: “Ông ta nói chỉ cần được lên phi thuyền thì sẽ nghe theo lời chỉ huy của cậu, không xằng bậy, hơn nữa thời khắc then chốt còn có thể giúp cậu?”

“Đúng vậy, Cố Hoan đã nói như thế!”

“Vậy thì đồng ý với ông ta!”

Tần Dương sửng sốt, không ngờ Mai Lạc Y lại trả lời dứt khoát như thế: “Đồng ý với ông ta?”

Mai Lạc Y nói tiếp: “Đúng vậy, đồng ý với ông ta. Con người Cố Hoan mặc dù cuồng vọng, làm việc tùy hứng, nhưng lại rất trọng chữ tín. Ông ta nói lời giữ lời, chỉ cần là lời ông ta tự nói ra thì nhất định sẽ giữ đúng lời hứa!”
Bình Luận (0)
Comment