Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2448 - Chương 2458: Sống Chết Có Nhau

Chương 2458: Sống chết có nhau
 

Thi thể Văn Ngạn Hậu được hỏa táng, sau đó đựng vào một hũ tro cốt đưa lại cho Thu Tư.

Thu Tư nhìn chiếc hũ trên bàn, ánh mắt phức tạp.

Bà không ngờ cuối cùng hai người lại có kết cục như vậy, hơn nữa, không chỉ Văn Ngạn Hậu chết mà con gái bà cũng bị thương nặng không thể chữa trị.

Bà bị thương không nhẹ, tạm thời không tiện di chuyển, thế nên bà ở lại đây dưỡng thương, chờ khi nào ổn định rồi lại về Hoa Hạ.

Tần Dương ở lại một đêm, sáng hôm sau mang theo Văn Vũ Nghiên trở về, hơn nữa còn đưa theo cả một đoàn bác sĩ chữa bệnh để đảm bảo trên đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Phi thuyền sắp khởi hành rồi, Tần Dương phải chọn lựa đội viên, chuẩn bị sơ bộ, thế nên hắn nhất định phải về sớm.

Bạch Phá Quân đã báo cáo chuyện này lên tổng bộ Thâm Lam, cuối cùng cũng thông qua yêu cầu gia nhập của Cố Hoan.

Lý do cũng không phức tạp, ông ta muốn tìm cách để trở nên mạnh mẽ hơn, con người cũng không phải kẻ thù của ông ta. Ông ta lên phi thuyền nói không chừng còn có thể giúp đỡ được một chút. Trước kia ông ta gây không ít phiền toái cho liên minh nhưng cũng chưa từng giết người, thế nên cũng không phải là có quá nhiều hận thù. Hơn nữa, ông ta là đỉnh phong cường giả, mọi người cũng khá e ngại.

Một kẻ điên rồ vì năng lực, không ai muốn trêu chọc ông ta.

Nếu đã chắc chắn ông ta vô hại thì cứ đồng ý để ông ta đi. Một khi thực sự gặp phải chuyện gì phiền phức, một đỉnh phong cường giả nói không chừng có thể giúp một tay.

Sau khi Tần Dương nhận được câu trả lời thì liên lạc với Cố Hoan, dặn Cố Hoan đến địa điểm đã định, Mai Lạc Y sẽ chờ ông ta ở đó.

Đề nghị dẫn theo Văn Vũ Nghiên của Tần Dương cũng được đồng ý, dù sao cũng chỉ là thêm một người mà thôi, không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào với hành động lần này.

Tần Dương thu xếp ổn thỏa cho Văn Vũ Nghiên xong thì đi gặp Bạch Phá Quân, lấy được ở chỗ ông một tập tài liệu thật dày.

“Đây là những người được sắp xếp tham gia vào cuộc thám hiểm lần này, cậu có thể chọn những người mà cậu hài lòng để gia nhập tiểu đội của mình, chọn đủ 20 người. Bọn họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu, dù sao thì đến lúc đó cậu cũng đi tìm thuốc sinh mạng, chưa chắc đã thống nhất hành động được với những người khác. Mặc dù cậu mạnh mẽ nhưng vẫn cần có người giúp đỡ.”

“Được, cảm ơn ông!”

Tần Dương trịnh trọng cảm ơn, hắn tất nhiên hiểu ý của Bạch Phá Quân. Những người đi theo lần này có cả mấy người Mai Lạc Y, nhưng bọn họ nhất định có nhiệm vụ của mình, chưa chắc có thể lo được cho hắn. Thế nên chuyện tìm thuốc vẫn phải dựa vào tự bản thân hắn.

Bạch Phá Quân đặc biệt tạo cơ hội để hắn có thể có được một tiểu đội tinh nhuệ nghe theo mệnh lệnh của mình, để hắn có đủ năng lực để tìm được thuốc chữa bệnh cho bản thân.

Tần Dương cầm lấy chồng tư liệu, trở lại chỗ của mình nghiên cứu cẩn thận một phen, sau đó nhanh chóng ra ngoài.

Hắn đi gặp những người mà mình nhìn trúng, hỏi họ có tự nguyện gia nhập đội ngũ của hắn và nghe theo mệnh lệnh của hắn hay không. Kết quả nằm trong dự đoán, tất cả những người Tần Dương chọn đều vui mừng chấp nhận lời đề nghị của Tần Dương.

Tính cả bốn người của tiểu đội Kỳ Tích là Liễu Phú Ngữ, Tây Môn Du, Trần Hầu và Vân Bạch Linh, Tần Dương bổ sung thêm mười sáu người cho tròn hai mươi. Hai mươi người này đều là từ thông thần trở lên. Dù sao thì sau mấy tháng chiến đấu với người Nossa, có rất nhiều chiến sĩ Thâm Lam đã dựa vào chiến công mà đổi lấy tài nguyên, không ngừng thăng cấp.

Những người này đều tham gia chiến đấu trên tiền tuyến, ai cũng cảm kích và sùng bái Tần Dương. Cảm kích vì nếu không phải Tần Dương hoàn thành nhiệm vụ đột nhập vào chiến hạm của Nossa thì chắc chắn bọn họ đã phải chiến đấu đến khi sức cùng lực kiệt.

Sùng bái vì Tần Dương là người trái đất duy nhất có thể chém giết Nossa hồng tiêu, đồng thời cũng là anh hùng cứu vớt thế giới, có thể không ngưỡng mộ hay sao?

Mọi người rất hào hứng khi được đi cùng Tần Dương trong hành trình này, dù sao thì tiểu đội Kỳ Tích của Tần Dương danh tiếng lẫy lừng, lập không ít công lao. Bây giờ mọi người đều mong chờ Tần Dương dẫn dắt mình lập chiến công.

Những người có thể tham gia cuộc thám hiểm này đều là những dũng sĩ, chỉ cần thám hiểm thành công, bình an trở về thì ai cũng sẽ nhận được những phần thưởng vô cùng vinh dự.

Là một chiến sĩ Thâm Lam, nhận được phần thưởng vinh dự, thực lực tăng lên là những điều tốt nhất dành cho bọn họ!

Khi Tần Dương chuẩn bị xong mọi thứ thì chiếc chiến hạm cấp B cũng được chuẩn bị đầy đủ vật tư trang thiết bị.

Sắp đến ngày lên đường.

Tần Dương trở lại khu nội trú, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh của Văn Vũ Nghiên.

Văn Vũ Nghiên nằm trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt hơi mê mang. Cô nghe được âm thanh, quay đầu thấy Tần Dương đến thì vô cùng vui mừng.

“Hôm nay cảm thấy như thế nào?”

Tần Dương ngồi xuống trước giường bệnh, nhẹ nhàng hỏi, đồng thời duỗi tay bắt mạch cho cô, truyền nội khí vào người cô, dò xét tình trạng của cô, đồng thời giúp cô đả thông kinh mạch.

“Vẫn như thế, từ khi tỉnh lại đến giờ em vẫn không có cảm giác gì, thậm chí em còn nghĩ chắc mình sẽ cứ nằm liệt giường như thế này cả đời.”

Tần Dương cười: “Bây giờ em bị thương nặng, chỉ cần chữa khỏi là có thể khôi phục dáng vẻ như cũ, nhảy nhót tưng bừng.”

Văn Vũ Nghiên cười: “Em có bao giờ nhảy nhót tưng bừng? Em có phải khỉ đâu.”

Tần Dương nhìn thẳng vào đôi mắt tiều tụy của cô: “Ngày mai chúng ta sẽ lên đường, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Văn Vũ Nghiên cười: “Em đã như thế này rồi còn chuẩn bị cái gì nữa, mọi chuyện giao hết cho anh.”

Tần Dương ừ một tiếng, buông cổ tay cô ra, nắm chặt lấy tay cô: “Yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được thuốc, cả hai chúng ta sẽ không chết.”

Ánh mắt Văn Vũ Nghiên hơi phức tạp: “Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày chúng ta cùng nhau ngồi phi thuyền đến một hành tinh xa lạ, điều này hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của em, nhưng bây giờ lại thành hiện thực.”

Tần Dương mỉm cười: “Từ giây phút người Nossa bổ bộ đến trái đất của chúng ta thì những chuyện này đã được sắp đặt rồi. Cho dù kết quả cuộc hành trình này ra sao thì anh nghĩ đó cũng là một kỉ niệm đáng nhớ suốt đời.”

Văn Vũ Nghiên thuận tay nắm lấy tay Tần Dương: “Không cần biết kết quả như thế nào, chỉ cần có anh ở bên cạnh em thì em sẽ không sợ hãi.”

Tần Dương nhìn cô, cười nhẹ an ủi: “Chúng ta là nhóm thám hiểm đầu tiên dũng cảm rời xa trái đất đến một hành tinh xa lạ. Chờ khi chúng ta trở về, chỉ riêng những trải nghiệm ở đó cũng đủ để chúng ta nói cả đời.

Văn Vũ Nghiên khẽ nhắm mắt lại, nắm chặt lấy tay Tần Dương không buông.

Kể từ giây phút này, tính mạng của hai người gắn chặt với nhau, sống chết không rời...
Bình Luận (0)
Comment