Chương 2460: Bay khỏi trái đất
“Xuất phát!”
Mai Lạc Y trong buồng chỉ huy ra lệnh, phi thuyền rung chuyển dữ dội, sau đó bay thẳng lên.
Tần Dương đứng sau lưng Mai Lạc Y, nhìn qua cánh cửa trong suốt trước phòng điều khiển. Hắn nhìn thấy mọi thứ dưới mặt đất nhanh chóng nhỏ lại, sau đó nhanh chóng biến mất sau làn mây.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông xanh thẳm, khoảng cách đang ngày một rút ngắn.
“Tốc độ này nhanh quá!”
Tần Dương không nhịn được cảm thán một câu, tốc độ di chuyển của phi thuyền có thể so sánh với tốc độ của tên lửa khi phóng thành công.
Tần Dương không giữ chức vụ gì trên phi thuyền nhưng lại có quyền hạn rất cao, hắn có thể tự do ra vào bất cứ địa phương nào, cũng không bị hạn chế gì. Nói đơn giản là Tần Dương không thể cho phép các thành viên trong tiểu đội đi làm những việc họ muốn làm, nhưng lại có quyền cho mình làm tất cả những gì mình muốn làm.
Đây là đặc quyền của Tần Dương.
Tất nhiên là những thứ hắn có được không chỉ như thế. Trước khi rời khỏi trái đất, Tần Dương còn được nhận huân chương anh hùng trái đất do liên minh Thâm Lam trao tặng.
Huân chương anh hùng trái đất là huân chương mà các lãnh đạo của liên minh Thâm Lam mới thêm vào. Huân chương này cao hơn huân chương tử kim, được trao cho người dũng cảm chiến đấu và có những đóng góp xuất sắc trong công cuộc bảo vệ trái đất là Tần Dương.
Nếu lần này nhóm người Tần Dương hoàn thành xuất sắc cuộc thăm dò và đóng cánh cửa nối liền giữa các hành tinh thì trái đất không còn lo lắng về sự xâm lược của người ngoài hành tinh nữa. Huân chương anh hùng trái đất của Tần Dương sẽ là độc nhất vô nhị, bởi vì không phải ai cũng đạt được những chiến công to lớn như Tần Dương.
Huân chương anh hùng trái đất có đặc quyền rất cao. Tần Dương chỉ cần đeo huân chương thì tất cả mọi chiến sĩ Thâm Lam, từ chiến sĩ đến lãnh đạo đều phải cúi đầu nhường đường cho hắn, chuyện gì cũng ưu tiên cho hắn.
Ngoài những đặc quyền về danh dự thì đặc quyền về tài nguyên cũng rất cao. Hắn có thể sử dụng tất cả mọi tài nguyên của Thâm Lam, hơn nữa năm nào cũng được cung cấp thêm tài nguyên, đãi ngộ đến tận khi chết. Sau này cho dù Tần Dương không chữa được bệnh của mình mà nhường huân chương này cho Hàn Thanh Thanh thì liên minh cũng cam đoan Hàn Thanh Thanh có thể thừa hưởng đặc quyền này của Tần Dương 30 năm!
Detrich chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh Tần Dương, cảm thán nói: “Đúng vậy, trình độ khoa học kĩ thuật của hành tinh Ba Linh tiến bộ hơn chúng ta rất nhiều. Tiếc là trên trái đất chỉ có một chiến sĩ Lander còn sống, nếu không thì chúng ta cũng không cần phải vạn dặm xa xôi đến hành tinh Ba Linh.”
Tần Dương cười: “Đâu chỉ là vạn dặm xa xôi, chúng ta còn chẳng biết được khoảng cách này là bao nhiêu ý chứ.”
Grimm đứng bên cạnh Tần Dương cũng không che giấu được kích động, một vạn năm, cuối cùng ông ta cũng có thể trở về nhà!
Chỉ là hành tinh Ba Linh bây giờ đã thay hình đổi dạng, không biết ông ta trở về có thể giúp người Lander thay đổi vận mệnh hay không?
Tần Dương nhìn Grimm, khẽ lấy bả vai huých vào tay ông ta, cười nói: “Thế nào? Cảm giác về nhà có phải rất háo hức hay không?”
Grimm cười đáp: “Đúng vậy, ta chỉ muốn bản thân chìm vào trạng thái ngủ say, thế thì khi mở mắt ra có thể về đến nhà, nếu không thì nửa năm này sẽ háo hức và sốt ruột lắm.”
Tần Dương cười: “Nhắc mới nhớ, ông đã ngủ hàng vạn năm rồi. Hành tinh Ba Linh chắc chẳng có mấy người Lander có thể ngủ say vạn năm, ông về nhà có khi bối phận cao lắm.”
Grimm cười khổ: “Tiếc là thực lực của ta chỉ có như thế, bối phận cao cũng có ích gì đâu?”
Tần Dương cười ha ha: “Thực lực của một cá nhân thì có thể mạnh đến mức nào cơ chứ? Không phải lần này trở về chúng ta mang theo rất nhiều đầu đạn hạt nhân sao? Thừa dịp bất ngờ ra tay bất ngờ, cho đám Nossa kia một món quà gặp mặt, tôi nghĩ bọn chúng cũng lĩnh đủ.”
Grimm nhớ đến những đầu đạn hạt nhân trên phi thuyền thì gương mặt ngập tràn mong đợi: “Đám Nossa chắc chắn không ngờ ta lại mang đầu đạn hạt nhân về, lúc đó ta nhất định phải cho bọn chúng một bất ngờ lớn!”
Tần Dương tất nhiên sẽ không thương hại đám người Nossa đó, dù sao thì trước đó bọn chúng đã đóng vai quân xâm lược. Tần Dương không thánh mẫu đến mức đi quan tâm đến sự sống chết của những kẻ thủ.
Người Nossa thương vong nặng nề mới tốt, tốt nhất là chết hết đi!
Phi thuyền nhanh chóng lao ra khỏi tầng khí quyển, thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất, bay về vũ trụ.
Sau khi phi thuyền lao vào vũ trụ thì tốc độ càng lúc càng nhanh, màu xanh của trái đất càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, trước mắt mọi người là một không gian rộng lớn mịt mù.
Mọi người nhìn trái đất từ từ thu nhỏ lại thì ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lúc này, bọn họ đã ở trong không gian, giống như rời khỏi quê nhà, bắt đầu một chuyến du lịch. Không biết chuyến hành trình dài này có gặp nguy hiểm gì không, cũng không biết có thể thuận lợi trở về hay không.
Mai Lạc Y nhìn biểu cảm của mọi người thì mỉm cười an ủi: “Chúng ta nhất định có thể bình an trở về!”
...
Khu cho công nhân.
Trong một gian phòng, một người đàn ông da trắng đang nằm trên giường, nhàn nhã lật xem một cuốn sách.
“Đi thôi, đến giờ làm việc rồi!”
“Ryan, anh còn nằm đọc sách gì nữa? Chúng ta phải đi rồi!”
Người đàn ông da trắng nhìn bạn cùng phòng, lười biếng vẫy vẫy quyển sách trong tay: “Mọi người đi đi, hôm nay tôi cảm thấy không khỏe nên đã xin đội trưởng cho nghỉ rồi, đội trưởng sẽ bố trí người thay thế tôi.”
“Ồ, vậy được, anh nghỉ ngơi đi!”
Sau khi những người khác rời đi, người đàn ông da trắng từ từ ngồi dậy, xoay người xuống giường.
Người đàn ông da trắng đi đến trước gương, cẩn thận quan sát gương mặt mình một chút, sắc mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
Một người đàn ông có đeo phù hiệu ở tay áo đi đến, sắc mặt vô cùng căng thẳng, sau đó âm thầm quan sát xung quanh, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
“Tiên sinh, tôi đã làm mọi chuyện đúng theo yêu cầu của ông, xin ông hãy thả gia đình tôi ra.”
Người đàn ông da trắng lạnh lùng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần trong hành trình này anh nghe theo chỉ huy của tôi thì chờ khi phi thuyền trở về trái đất, gia đình các anh có thể đoàn tụ mà không có bất cứ tổn thương gì.”
Người đàn ông đeo phù hiệu muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để thu xếp, nhưng cũng xin ông đừng ra ngoài, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ vô cùng phiền phức. Hơn nữa, ông cũng phải để ý mồm miệng hai người bạn cùng phòng của mình, nếu như xảy ra chuyện thì tất cả mọi người sẽ chết chắc.”
Người đàn ông da trắng lười biếng nằm xuống: “Yên tâm, tôi sẽ không đi lại lung tung đâu. Dù sao thì trên phi thuyền này cũng có mấy tên rất lợi hại, tôi chỉ muốn thuận buồm xuôi gió chứ không muốn gây phiền phức để thu hút sự chú ý.”
...
Cùng lúc đó, ở khu vực làm việc.
Một người đàn ông cao lớn đang vận hành một thiết bị máy móc dưới sự chỉ huy của quản đốc, người đàn ông vô cùng chăm chú, khẽ vươn tay lau mồ hôi trên trán.
“Lâu lắm rồi không làm mấy chuyện như thế này, suýt chút nữa đã bại lộ rồi...”