Chương 2461: Anh thật là yêu nghiệt
Chuyến du hành vũ trụ êm đềm nhưng cũng muôn màu muôn vẻ.
Tần Dương nhìn thấy một mảnh không gian tĩnh mịch, cũng nhìn thấy sức mạnh của thiên thạch, nhìn thấy vô số hình dạng của các hành tinh khác, đi qua đường hầm không gian bí ẩn, cuối cùng đến hành tinh Ba Linh thuộc ngân hà Natta.
"Chúng ta đã vào ngân hà Natta và sẽ đến hành tinh Ba Linh sau mười ngày nữa."
Tần Dương nghe âm thanh từ máy truyền tin trong phi thuyền, từ trên giường ngồi dậy, vươn vai, "Cuối cùng cũng đến rồi, cảm giác người đều rỉ sét."
Trần Hầu cầm trên tay một cuốn sách không biết đã bị anh đọc bao nhiêu lần, tán đồng: "Đúng vậy, còn không tới chắc tôi đã thuộc lòng cuốn sách này rồi."
Tây Môn Du trêu ghẹo nói, "Ai kêu cậu cứ đọc mấy quyển đó, đâu phải cậu không có quyển khác. Không phải cậu lưu rất nhiều sách điện tử sao?"
Trần Hầu lắc đầu, quay đầu hỏi: "Tần Dương, chúng ta cứ thế đến gần hành tinh Nossa, anh nói xem liệu chúng ta có thể bị đại pháo ánh sáng xanh lam của người Nossa bắn rớt không?"
Tần Dương mỉm cười, đứng dậy vặn người, "Không đâu, chúng ta mang theo hạm trưởng của chiếc tàu này, chúng ta đã biết được tất cả tin tức từ trong miệng của anh ta."
"Hành tinh Ba Linh rất lớn. Tuy người Nossa chiếm vị trí thống trị tuyệt đối, nhưng không phải không có lực lượng chống đối, người Nossa chưa hoàn toàn thống trị hành tinh này. Hơn nữa, hành tinh Ba Linh cũng không quan tâm nhiều đến việc phòng thủ không gian. Vì không thống nhất được hành tinh nên cũng chẳng có cách nào bố trí phòng thủ không gian hoàn chỉnh. Cho nên chỉ cần chúng ta không hạ cánh vào khu vực người Nossa cai trị là được."
Trần Hầu thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi, tôi cũng không muốn bị đại pháo ánh sáng xanh lam làm bốc hơi trước khi hạ cánh."
Đại pháo ánh sáng xanh lam của chiến hạm Nossa đã gây ấn tượng sâu sắc với Trái Đất, tuy chỉ bắn một phát nhưng sức mạnh của nó khiến cả loài người phải vô cùng thận trọng.
Theo lời khai của tù binh Nossa, ngoài khả năng cận chiến mạnh mẽ của hắc giáp, khoa học kỹ thuật của người Nossa chủ yếu là việc vận dụng một loại năng lượng kỳ lạ. Loại năng lượng này phản chiếu ánh sáng xanh lam, nên dù là phòng thủ hay tấn công đều có ánh sáng màu xanh lam.
Nhưng nguồn năng lượng này không có nhiều, điều này làm hạn chế tốc độ phát triển của người Nossa. Nếu không, đừng nói đến hành tinh Nossa, ngay cả Trái Đất đã sớm rơi vào tay người Nossa rồi.
Người Nossa đã phát hiện và thăm dò Trái Đất từ rất lâu, nhưng bởi vì hệ thống khoa học kỹ thuật khác nhau và diện tích của Trái Đất quá nhỏ so với hành tinh Ba Linh, người Nossa còn chưa thống nhất được hành tinh Ba Linh cho nên mới không dự định tốn quá nhiều công sức đi xâm chiếm Trái Đất.
Nhà của mình có hơn trăm mẫu ruộng tốt, giờ lại phát hiện thêm một mảnh ruộng hoang ở nơi xa xôi hẻo lánh. Ruộng nhà mình cũng cần phài cày bừa chăm bẵm, chắn chắn ai cũng sẽ làm ruộng nhà mình trước mà không tốn công tốn sức đi thật xa khai khẩn mảnh ruộng hoang đúng không?
Có nghĩa là, khi người Nossa theo dõi Trái Đất và phát hiện sự phát triển khoa học kỹ thuật của Trái Đất ngày càng nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó có thể ngăn cản việc con người phát triển thành một chủng tộc mạnh. Vì thế người Nossa phái tới một chiến hạm hạng A và một triệu binh sĩ để xâm chiếm địa cầu. Tiếc là may mắn đứng về phe Trái Đất, người Nossa gặp bão năng lượng nên mất quá nhiều năng lượng, đại pháo ánh sáng xanh lam không sử dụng được cho nên cuối cùng dẫn đến thất bại.
Môi trường của hành tinh Ba Linh gần giống với môi trường của Trái Đất, chỉ là trọng lực nhỏ hơn Trái Đất một chút, điều này có nghĩa là hoạt động của con người trên hành tinh Ba Linh sẽ dễ dàng và linh hoạt hơn trên Trái Đất.
Dù là người Lander hay người Nossa đều khác con người về hình dáng, và chỉ khác về hình dáng. Bản chất của sự sống thì giống nhau, đều cần có oxy và nước để sống nên sau khi con người đến hành tinh Ba Linh không cần mặc đồ du hành vũ trụ dày cộp như đi đến khám phá các hành tinh khác.
Tần Dương rời khỏi giường, đi tới gõ cửa phòng bên cạnh.
Liễu Phú Ngũ mở cửa, để Tần Dương vào phòng.
Tần Dương nhìn Văn Vũ Nghiên đang nằm trên giường, cười nói: "Vũ Nghiên, cô cảm thấy thế nào, vài ngày nữa chúng ta sẽ đến nơi."
Cơ thể Văn Vũ Nghiên có chút yếu ớt, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nhợt nhạt mà lại động lòng người.
"Vô cùng tốt."
Tần Dương ngồi bên giường Văn Vũ Nghiên, giúp cô kiểm tra một lần, cuối cùng cũng yên tâm.
Anh vẫn luôn lo lắng rằng cơ thể của Văn Vũ Nghiên sẽ không thể chịu đựng được việc du hành vũ trụ, ví dụ như khi đi qua đường hầm không gian, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn.
Mặc dù chuyến đi này là một hành trình hoàn toàn xa lạ, nhưng nó lại suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên.
Văn Bạch Linh ở bên cạnh cười nói: "Cuối cùng cũng tới nơi. Ở trong phi thuyền này, việc luyện tập bị ảnh hưởng rất nhiều, hơn nữa cũng buồn chán."
Tần Dương cười nói: "Tôi thấy các cô không phải mỗi ngày đánh bài vô cùng vui sao?"
Liễu Phú Ngữ liếc Tần Dương một cái, "Đó là bởi vì chúng tôi không có việc gì khác để làm."
Tần Dương gật đầu, "Các cô đừng lo lắng, chờ phi thuyền hạ cánh xuống hành tinh Ba Linh, các cô sẽ không có thời gian nghỉ ngơi nữa."
Ánh mắt Vân Bạch Linh rơi vào trên người Tần Dương, "Sức khỏe của anh thế nào?"
Tần Dương bình tĩnh trả lời, "Thuốc kê đơn không thể kìm hãm sự suy nhược của cơ thể, nhưng có thể kéo dài thêm một thời gian. Tôi hy vọng trong khoảng thời gian này chúng ta có thể tìm được liều thuốc bí mật sinh mạng."
Vân Bạch Linh gật đầu, "Khi xuống phi thuyền, mặc kệ những thứ khác, chúng ta chỉ cần tìm kiếm thuốc bí mật sinh mạng. Dù muốn làm gì thì thân thể cũng phải khỏe mạnh mới được!"
Tần Dương cười nói: "Đương nhiên rồi, mục đích tôi tham gia mạo hiểm lần này là để chữa bệnh. Chữa bệnh xong nếu còn thừa sức thì sẽ giúp mọi người làm gì đó. Nhưng mà có hai vị tiền bối Mai Lạc Y và Detrich ở đât, có tôi hay không cũng không quan trọng."
Liễu Phú Ngữ đột nhiên cười nói: "Nếu anh mặc chiến giáp Thần kỳ mà liều mạng, có phải mạnh hơn họ không? Dù sao thì tiền bối Mai Lạc Y dốc hết sức chiến đầu với Nossa Hồng tiêu cũng chỉ làm Nossa Hồng tiêu bị thương nặng còn anh thì đã giết Nossa Hồng tiêu."
Tần Dương lắc đầu phủ nhận lời nói của Liễu Phú Ngữ, "Đối thủ của tôi bị trúng một vụ nổ mà rơi xuống từ trên trời, hắn vốn đã bị thương nên mới để tôi chiếm lợi. "
Vân Bạch Linh nghiêm túc hỏi: "Vậy năng lực chiến đấu của anh thế nào?"
Tần Dương suy nghĩ một chút, đáp: "Không mặc chiến giáp thì kém cường giả đỉnh phong. Tôi đánh nhau với Shawn một trận, tuy rằng có thể làm ông ta bị thương nhưng thực lực cũng kém một chút, nếu đánh tiếp tôi chắc chắn sẽ thua. Nhưng nếu tất cả mọi người đều mặc chiến giáp để đánh nhau thì thực lực ngang nhau. Dù sao thì chiến giáp của tôi cũng được chế tạo đặc biệt, được đề cao sức mạnh và cải tiến. Hơn nữa, tôi còn trẻ thân thể khỏe mạnh, họ đều là những người đã có tuổi, sức bền thể chất chắc chắn không bằng tôi."
Ánh mắt Vân Bạch Linh phức tạp, khẽ thở dài, "Anh thật là yêu nghiệt, mới bao lâu..."