Chương 2502: Cướp tiền một cách quang minh chính đại
Khu 13 phía tây là khu hỗn loạn nhất của thành Liệt Thiên.
Đây là một vu vực mà người tốt, người xấu, người ngoan, người ác... hạng người gì cũng có.
Thiết Đao Minh là một bang phái nổi tiếng ở khu 13, chỉ cần có thể kiếm tiền thì cho dù phạm pháp hay không phạm pháp đều sẽ làm. Bang phái này đông người nên thế lực rất mạnh.
Thủ lĩnh của Thiết Đao Minh là Hùng Cát, là một người Lander vạm vỡ. Lúc này Hùng Cát đang ở tổng bộ bang hội cùng mấy thuộc hạ đắc lực uống rượu, xung quanh còn có mấy người phụ nữ xinh đẹp với đôi tai nhọn hoắc đang hầu hạ. Mấy người đàn ông mỗi người ôm một cô, vừa uống rượu vừa không quên vuốt ve mấy người đẹp bên cạnh.
Tần Dương dẫn theo Tây Môn Du, Trần Hầu, Liễu Phú Ngữ, Vân Bạch Linh tới, nhìn thấy cảnh này thì tấm tắc: “Uống rượu ngon, ôm mỹ nữ, ăn thịt, cuộc sống thoải mái quá nhỉ.”
Hùng Cát đang bưng chén rượu định uống thì thấy những người trước mặt đang nhìn mình như nhìn động vật quý hiếm. Ông ta sửng sốt, đặt bát rượu xuống rồi đứng bật dậy.
“Các người là... chủng tộc nào?
Hùng Cát chưa từng thấy chủng tộc nào sạch sẽ như thế. Ngoại trừ đầu tóc thì tất cả mọi thứ đều sạch sẽ, không có đặc trưng của chủng tộc nào nhưng lại có thể rõ ràng bọn họ là một chủng tộc.
Tần Dương cười, ánh mắt rơi trên chiếc sừng trên đầu Hùng Cát: “Người Lander à? Thế thì dễ nói chuyện rồi, tôi còn đang sợ bất đồng ngôn ngữ.”
Hùng Cát sững sờ: “Các người là ai? Tại sao lại biết nói ngôn ngữ Lander? Các người tới đây làm gì?”
Tần Dương chỉ vào đống thức ăn và rượu ngon trên bàn: “Nghe nói ông chủ Hùng là ông chủ lớn, làm ăn phát đạt, kiếm được núi vàng núi bạc. Chúng tôi mới đến đây, trên người chẳng có gì cả, cho nên mới tới đây kiếm chác một chút. Ừm, nói thế chắc ông không hiểu, thôi được rồi, chúng tôi tới đây để ăn cướp...”
“Ăn cướp?”
Hùng Cát sửng sốt, sau đó cười lớn: “Các anh em, tôi không nghe nhầm chứ? Cậu ta nói đến đây để ăn cướp?”
Bốn năm tên thuộc hạ của Hùng Cát cũng cười ầm lên, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Tần Dương xòe tay: “Đúng vậy, thế giới này làm gì có cách kiếm tiền nào nhanh hơn ăn cướp chứ? Nếu có ai đó nói câu này sai, thì chỉ có thể nói do người đó đi ăn cướp sai chỗ mà thôi.”
Hùng Cát cười lạnh: “Từ trước đến nay, chỉ có Hùng Cát này ăn cướp của người khác, hôm nay lại có chuyện nực cười thế này. Anh em đâu, bắt bọn chúng lại, xem bọn chúng có năng lực gì mà dám đến địa bàn của Hùng Cát này cướp tiền!”
Những tên thuộc hạ của Hùng Cát ngồi thì không có cảm giác gì, nhưng khi đứng lên thì nhóm người Tần Dương phải ngửa đầu lên nhìn.
“Người này cao thật, toàn thân đều là lông, nhìn cứ như một con gấu khổng lồ!”
Hùng Cát cười lạnh: “Hắc Tử là tộc nhân của bộ tộc cự hùng. Cự hùng từ khi sinh ra đã có sức mạnh siêu nhiên, các người cẩn thận một chút, đừng để anh ta dùng một quyền đập cho bẹp dí!”
Tần Dương mỉm cười, bước lên hai bước về phía người đàn ông cao lớn, vẫy tay: “Nào, tới đây đi, anh cao như vậy, chắc tôi nhảy lên cũng chỉ đánh tới eo anh thôi nhỉ...”
Nhóm người Trần Hầu nghe thấy câu nói này của Tần Dương thì không nhịn được cười.
Tần Dương dẫn bọn họ ra ngoài, bảo đi kiếm tiền. Lúc đầu mọi người còn rất ngạc nhiên, không biết Tần Dương kiếm tiền như thế nào, không ngờ Tần Dương lại quang minh chính đại dẫn bọn họ đi ăn cướp!
Nhóm người Trần Hầu tất nhiên không cảm thấy có gì không ổn. Dù sao thì nhóm người này cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, thế nên cướp bóc của đám người này không hề có gánh nặng trong lòng mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Người trái đất chạy đến hành tinh Ba Linh để cướp bóc?
Ha ha, nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng ấn tượng.
Hắc Tử lao về phía Tần Dương, mỗi bước đi đều chấn động cả mặt đất, chiếc rừu to lớn cũng vung lên.
Xung quanh Tần Dương xuất hiện những xoắn ốc có linh khí nồng nặc, các mũi tên năng lượng lao nhanh về phía đòn tấn công của Hắc Tử.
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hắc Tử nhanh chóng lùi lại, tay phải máu me đầm đìa, trông vô cùng thảm hại.
Tần Dương nhìn cánh tay Hắc Tử, cười nói: “Thực lực không tệ, chỉ là vết thương ngoài da thôi, vẫn chưa tàn phế đâu!”
Nụ cười trên mặt Hùng Cát biến mất, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tần Dương: “Các người rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi vừa mới nói rồi, chúng tôi không có tiền nên muốn đi cướp chút tiền tiêu xài. Các người là băng nhóm có tiền nhất ở đây nên tất nhiên phải tìm các người rồi. Yên tâm, chỉ cần các người cho chúng tôi ít tiền là chúng tôi sẽ đi ngay, các người có thể tiếp tục ăn uống.”
Hùng Cát biết rõ sức mạnh của Hắc Tử, đây chính là một trong ba cao thủ của Thiết Đao Minh. Nhưng người trước mặt còn gần như không cử động mà đã có thể đánh Hắc Tử suýt tàn phế!
Mà chỉ có ba mũi tên năng lượng mà đã như thế, nếu như có hơn mười thì chẳng phải mình và thuộc hạ sẽ bị đâm thành nhím sao?
Đánh không lại!
“Các người muốn bao nhiêu?”
Tần Dương đi đến bên bàn rượu, đá bay một tên thuộc hạ không kịp tránh đường, sau đó ngồi xuống. Hắn tiện tay cầm một miếng thịt cho vào miệng: “Mùi vị không tệ... Chúng tôi cũng không cần nhiều, mười triệu là được rồi.”
Hùng Cát trợn tròn mắt, theo bản năng nói ra: “Mười triệu? Sao các người không đi cướp luôn đi!”
Tần Dương bật cười: “Đúng thế, ông nói không sai, không phải bây giờ chúng tôi đang cướp đấy à?”
Hùng Cát cứng họng, chỉ muốn tát cho mình một cái.
“Quá nhiều!”
Tần Dương cười, đứng dậy nói: “Nhiều à? Cũng được, vậy giết một nửa số lượng người ở đây đi. Nào nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”
Hùng Cát biến sắc, mẹ kiếp, nói một câu không hợp đã muốn giết người, ra tay cũng độc ác, đám người này rốt cuộc là ai..
Hùng Cát đột nhiên nhớ tới dạo gần đây hình như trong thành có một đám người từ nơi khác đến, nghe nói là đến từ hành tinh khác, lại còn xé được lớp phòng ngự của người Nossa, tên nào cũng là những kẻ độc ác!
“Đám người này không lo ăn lo uống cho đã đời đi, còn chạy đến đây cướp bóc. Còn vương pháp không? Còn thiên lý không?
“Chờ đã!”
Hùng Cát trầm giọng: “Tôi biết các người là người từ hành tinh khác đến. Nơi này là thành Liệt Thiên, không phải địa bàn của các người...”
“Ít nói nhảm đi, không phục thì có thể gọi cảnh sát đến đây.”
Đột nhiên Tần Dương lại nảy sinh chút tà ác, muốn trêu chọc đám người xấu xa này.
Sắc mặt Hùng Cát vô cùng xấu xí, gọi cảnh sát?
Thế thì sau này làm sao có thể lăn lộn ở đây được nữa!
“Được rồi, tạm thời trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy...”
Tần Dương lên tiếng: “Dù sao cũng là lão địa, hơn nữa còn lăn lộn bao nhiêu lâu mà ngay cả mười triệu cũng không có. Ông làm lão đại kiểu gì thế?”
Hùng Cát vô cùng đau khổ, từ trước đến nay luôn là ông ta bắt nạt người khác, chưa bao giờ bị người khác bắt nạt và cướp bóc một cách trắng trợn như thế này.
Yếu đuối, bất lực, nhỏ bé, đáng thương...