Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2493 - Chương 2503: Ông Bỏ Tiền, Tôi Bỏ Sức

Chương 2503: Ông bỏ tiền, tôi bỏ sức
 

Hùng Cát rất muốn ra tay, nhưng Hắc Tử đã cho ông ta một bài học.

Ông ta có thể lăn lộn ở đây lâu như vậy, tất nhiên không chỉ dựa vào cơ bắp mà còn dựa vào đầu óc.

Nhóm người Tần Dương dám đến đây đòi tiền, lại còn hung hăng như thế, rõ ràng muốn nói cho dù các người là đen hay trắng thì chúng tôi đều không sợ.

Hùng Cát đau khổ trả lời: “Nghề này nhìn qua thì đúng là kiếm được nhiều tiền, chúng tôi cũng kiếm được không ít. Nhưng anh em trong bang chúng tôi quá nhiều, sau khi phân chia cho mọi người, rồi ăn uống nhậu nhẹt thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Cậu có thể bớt cho chúng tôi một chút được không?”

Tần Dương khẽ nhếch môi: “Bớt một chút? Cũng được, đừng nói tôi không cho các ông đường sống. Bây giờ chỉ cần các người chỉ cho tôi cách kiếm tiền, nếu như tôi có thể kiếm được đủ tiền thì tôi có thể bớt cho các người một chút.”

Hai mắt Hùng Cát sáng lên: “Bao nhiêu thì được tính là đủ?”

Tần Dương thoải mái dựa vào ghế: “Thuộc hạ của tôi có khoảng hai mươi người, tôi cũng có thể xem là lão đại, dù sao cũng phải kiếm được chút tiền cho bọn họ ăn tiêu chứ, nếu không tôi sẽ là một lão đại chẳng ra gì!”

Hùng Cát nghe thế cũng cười: “Đúng vậy, tôi làm lão đại, nếu không cho các anh em của mình ăn ngon uống ngon, còn có tiền chơi gái... thì làm gì có ai nguyện ý bán mạng cho tôi?”

Tần Dương cầm một chiếc chân gà lên gặm, chậm rãi nói: “Cũng không cần nhiều, mỗi anh em phải kiếm được mười triệu, hai mươi người là hai trăm triệu. Ông nghĩ cách đi, nếu chúng tôi kiếm được số tiền này thì tôi sẽ không thu mười triệu của ông nữa. Nếu ông không nghĩ được cách nào thì tôi sẽ bắt đầu thu từ bang nhóm của ông. Khu 13 này lớn như vậy, nếu thu của tất cả các bang hội thì chắc cũng không thiếu đâu.”

Mỗi người mười triệu?

Lão đại này cũng quá có thành ý rồi!

Hùng Cát cũng nhìn ra, người này đến không phải cố tình gây phiền phức. Chỉ là người này mới đến đây, chưa hiểu tình hình nên mới tìm đến lão đại lâu đời nhất là ông ta...

Thật là xui xẻo!

Hùng Cát âm thầm than một tiếng xúi quẩy, nhưng cũng không dám lộ ra ngoài, đầu óc nhanh chóng chuyển động: “Tôi sẽ lập tức nghĩ cách, mấy người các anh cũng mau nghĩ cách đi...”

Tần Dương vừa gặm chân gà vừa nói: “Đừng nghĩ mấy chiêu trò như cướp ngân hàng nhé, hoặc có tên cường hào ác bá nào lắm tiền nhiều của thì cũng có thể báo cho tôi, tôi đi cướp. Nhưng tôi phải nói trước một câu, không được ông khai phạm vào luật pháp của thành Liệt Thiên, tôi không muốn bị quân nhân Liệt Thiên đuổi đánh đâu.”

Hùng Cát nghe xong thì lập tức hiểu ý của Tần Dương. Ý của hắn là không muốn công khai phạm phát, hơn nữa còn phải kiếm được rất nhiều tiền, âm thầm thực hiện một số âm mưu thủ đoạn cũng được.

Hùng Cát ở khu 13 này rất lâu rồi, hiểu rõ tất cả các loại phương thức kiếm tiền cả đen lẫn trắng, ông ta lập tức nghĩ ra một cách.

“Người anh em, tôi nghĩ được một cách, nhưng cậu phải giữ đúng lời hứa...”

Tần Dương cười: “Mục đích tôi tới đây vì tiền chứ không có hứng thú với mạng của ông, nói đi.”

Ánh mắt Hùng Cát hơi thay đổi, lời của Tần Dương nói nghe rất bình thản nhưng ông ta lại hiểu được ẩn ý trong đó.

Ngoan ngoãn nghĩ cách kiếm tiền thì mọi chuyện đều dễ dàng, nhưng nếu có âm mưu làm loạn thì Tần Dương cũng không ngại giết chết ông ta.

Hùng Cát không dám nhiều lời, bắt đầu hiến kế: “Phương pháp thứ nhất là tìm một tên siêu giàu để đòi tiền. Nhưng những tên siêu giàu thường có quan hệ với chính phủ, nếu cậu cảm thấy không làm được thì có thể dùng phương pháp thứ hai. Phương pháp thứ hai khá đơn giản, cũng rất nhanh, hai trăm triệu mà cậu muốn có thể giải quyết ngay, thậm chí còn có thể có hơn thế.”

Tần Dương ừ một tiếng: “Nói tiếp đi.”

“Phương pháp thứ hai chính là thi đấu khiêu chiến bầu trời, nếu như có thể thắng thì sẽ dễ dàng lấy được hai trăm triệu.”

Động tác gặm chân gà của Tần Dương hơi dừng lại: “Thi đấu khiêu chiến bầu trời?”

Hùng Cát giới thiệu: “Đúng vậy, đây là một sự kiện công cộng của liên minh chống Nossa chúng tôi. Đó là một tòa nhà cao, bên trong có một lôi đài, mỗi lôi đài lại có một đài chủ. Nếu đánh bại đài chủ thì sẽ có những thu hoạch khác nhau, tiền thưởng tùy theo mức độ. Khi khiêu chiến đến tầng cao nhất thì có tư cách tham gia thi đấu tự do.”

“Cao thủ trong phần thi đấu tự do nhiều như mây, trận đấu nào cũng vô cùng thú vị, còn có cá cược. Nếu như cậu có thể chắc chắn mình sẽ thắng và bỏ một số vốn lớn để cược thì muốn thắng nhiều tiền là chuyện rất đơn giản.”

Tần Dương vỗ tay: “Được lắm, ý kiến này không tồi. Nhưng bây giờ tôi không có một xu nào, làm gì có vốn mà đặt cược?”

Hùng Cát hận không thể tát cho mình một cái, sao nói tới nói lui lại quay về vấn đề cũ thế này?

Tần Dương đúng lên, vứt chiếc xương gà trong tay xuống, rút một tờ khăn giấy lau tay rồi đi đến bên cạnh Hùng Cát: “Hay là thế này, tôi không cướp của ông nữa, ông cho tôi vay hai mươi triệu, chờ khi nào tôi thắng đủ tiền thì trả lại cho ông ba mươi triệu, được không?”

Hai mắt Hùng Cát sáng lên, cho mượn hai mươi triệu, lấy về ba mươi triệu, giao dịch này có lời quá. Nhất là so với chuyện bị cướp mười triệu thì chuyện vay mượn này càng hấp dẫn hơn.

Nhưng mà hai mươi triệu này liệu có giống như bánh bao ném chó, một đi không trở lại không?

Lúc Tần Dương nói câu này thì nhìn về phía Hùng Cát, vẻ biến hóa trong mắt ông ta đã chứng minh ông ta không hề nghèo như những gì ông ta nói.

Tên này nhất định có hai mươi triệu, thậm chí nhiều hơn.

Tần Dương vỗ vai Hùng Cát: “Ông cũng biết đấy, mấy trận tranh tài ban đầu, khi chưa ai biết thực lực của ai mới là dễ thắng tiền nhất. Chờ đến khi người khác biết được thực lực của hai bên rồi thì cho dù ông có cược thắng cũng không được mấy tiền đâu. Thế nên ông có thể cân nhắc đầu tư thêm một chút.”

“Ông đầu tư hai mươi triệu, tôi trả ông ba mươi triệu. Ông đầu từ năm mươi triệu, tôi trả ông bảy mươi lăm triệu. Tóm lại là chỉ cần tôi kiếm đủ tiền thì tôi sẽ trả cho ông 50% lợi nhuận, được không?”

Hùng Cát hơi lúng túng: “Nhỡ đâu cậu lấy được tiền rồi không chia cho tôi thì tôi cũng chẳng làm thế nào được.”

Tần Dương cười nói: “Ông bỏ tiền, tôi bỏ sức. Ông không cần đưa tiền cho tôi, ông cứ cầm, sau này đưa tiền thắng cho tôi là được. Yên tâm đi, không thua được đâu, trừ khi đưa những người lợi hại nhất thành Liệt Thiên đến tham gia thì may ra mới có thể thắng tôi được.”

“Tôi đến đây để kiếm tiền, ông cầm tiền đi đặt cược, coi như thua thì tôi cũng chẳng có lợi gì. Chỉ khi nào tôi thắng thì mọi người mới có lợi nhuận. Ông suy nghĩ một chút đi, 50% lợi nhuận là bao nhiêu? Chỉ cần một ngày, thậm chí nửa ngày...

“Tôi thấy ông có khá nhiều tiền, nếu như tôi muốn cướp của ông, ông nghĩ mình có năng lực phản kháng sao?”

“Thế thì sao không tham gia một canh bạc chứ? Hay là ông muốn bị tôi cướp sạch tiền?”

Hùng Cát nhìn vẻ mặt tự tin của Tần Dương thì cắn răng nói: “Được, tôi tin cậu, tôi với cậu sẽ đến sàn thi đấu bầu trời!”
Bình Luận (0)
Comment