Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2494 - Chương 2504: Tôi Chỉ Sợ Không Cẩn Thận Sẽ Đánh Chết Ông

Chương 2504: Tôi chỉ sợ không cẩn thận sẽ đánh chết ông
 

“Đây là sân thi đấu bầu trời à?”

Tần Dương dẫn theo một nhóm người, tò mò nhìn tòa nhà cao hơn hùng vĩ trước mặt.

Tòa nhà này rất cao, nhưng ấn tượng đầu tiên của mọi người về nó không phải là cao, mà là cảm giác nơi này như một con người cường tráng đầy cơ bắp.

“Đúng vậy, nơi này là sàn thi đấu bầu trời, cũng là tòa nhà vững chắc nhất thành Liệt Thiên!”

“Vững chắc nhất?”

Tần Dương nhếch miệng: “Chẳng lẽ những tu hành giả ở đây thực lực quá mạnh, nên sợ họ đánh nhau làm sập tòa nhà sao?”

Hùng Cát cười: “Đúng là vì nguyên nhân này. Càng lên những tầng cao thì thực lực càng mạnh. Bọn họ chiến đấu không phân nặng nhẹ, nếu là những tòa cao ốc bình thường thì sẽ trực tiếp bị phá tan!”

“Tòa nhà này được thiết kế vô cùng đặc biệt, vật liệu đặc biệt, cho dù cậu có đập nát cả một bức tường thì cũng không gây tổn hại gì đến những nơi khác, hơn nữa còn có các cao thủ ngồi cạnh.”

Tần Dương cười: “Được rồi, chúng ta bắt đầu từ đâu?”

Hùng Cát đề nghị: “Cấp bậc thấp không có tính khiêu chiến, thắng cũng không được bao nhiêu tiền. Tôi đề nghị bắt đầu từ tầng 100, đây là ranh giới phân chia...”

Sắc mặt Tần Dương hơi kỳ lạ: “Những cao thủ đều từ tầng 100 đổ lên?”

Hùng Cát gật đầu: “Đúng vậy, những cao thủ chân chính đều bắt đầu khiêu chiến từ tầng 100, cao nhất là tầng 166. Chỉ cần khiêu chiến thành công tầng 100 là có tư cách bãi lôi, sâm lôi, áp chú.”

Tần Dương hỏi: “Bãi lôi, sâm lôi, áp chú là gì?”

Hùng Cát giải thích: “Bãi lôi là tự mình chiếm lĩnh một lôi đài, tự đặt tiền. Nếu ai cảm thấy có thể thắng thì tới khiêu chiến, thắng thì cầm tiền đi, thua thì để tiền lại.”

“Còn sâm lôi là đến khiêu chiến lôi đài của người khác, thắng tiền của người khác. Áp chú là đăng ký tham gia xem thi đấu và đặt cược, cược thắng thì được cầm tiền đi.”

“Ở đây không chỉ đặt cược mỗi tiền mà có thể đặt cược tất cả mọi thứ, chỉ cần là đồ có giá trị thì đều có thể mang ra làm vật cá cược. Thế nên đây cũng là nơi đám nhà giàu hay tụ tập, chỉ cần thao tác thỏa đáng, đừng nói hai trăm triệu, hai tỷ cũng không thành vấn đề!”

Tần Dương sảng khoái nói: “Được rồi, chúng ta khiêu chiến tầng 100 trước đã, khiêu chiến xong rồi nói tiếp!”

Nhóm người tiến vào tòa nhà, đi thang máy lên thẳng tầng 100. Thang máy vừa dừng lại, tiếng nói chuyện huyên náo đã truyền đến bên tai.

Tầng này có rất nhiều lôi đài, có lôi đài chỉ có một người, có lôi đài lại có hai người đang đánh nhau, xung quanh có rất nhiều người vây xem, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

“Những lôi đài chỉ có một người chính là chủ lôi đài đã có chủ, tùy tiện tìm một lôi đài trống rồi đánh bại đối thủ thì sẽ nhận được một bảng hiệu tượng trưng cho việc đã thông qua tầng 100. Dùng tấm bảng hiệu đó để đi lên tầng trên.”

Tần Dương tò mò: “Cầm bảng hiệu mới có thể lên, vậy những người đặt cược làm sao lên được?”

Hùng Cát và Tần Dương đi chung với nhau, ông ta phát hiện ra mặc dù Tần Dương rất lợi hại nhưng cũng không phải người khó chung đụng, trong lòng cũng yên tâm hơn.

“Mọi người có thể lên bằng thang máy, nhưng nếu muốn dự thi thì nhất định phải có thẻ để đi thang máy riêng. Các thí sinh có thể đến từ khu vực khán giả, nhưng khán giả không thể đến khi của thí sinh.”

Tần Dương lập tức hiểu ra, phân khu để quản lý, như vậy sẽ giảm bớt những phiền toái không cần thiết.

Tần Dương quay đầu nói quy tắc cho những người phía sau, cười nói: “Mặc dù chúng ta không nắm rõ thực lực của những tuyển thủ ở đây như thế nào, nhưng tôi đoán tổng thể cũng không thể vượt qua thông thần thực lực. Mọi người đi thử xem, sau khi lấy được thẻ thì chúng ta lên phía trên, mua được nhiều đồ hay không phụ thuộc hết vào thành tích của mọi người.”

Tất cả mọi người vô cùng phấn khởi, đồng thanh đáp: “Rõ!”

Tần Dương quay đầu vỗ vai Hùng Cát: “Đợi lát nữa đưa cho mấy anh em của tôi chút tiền vốn, để bọn họ đi kiếm chút tiền.”

Hùng Cát trợn tròn mắt, há hốc miệng, không phải vì Tần Dương đòi tiền mà là vì chẳng lẽ tất cả đám thuộc hạ của Tần Dương đều có thể vượt qua tầng 100?

“Bọn họ... Bọn họ cũng có thể vượt qua sao?”

Tần Dương cười ha hả: “Chắc là có thể, phải thử mới biết.”

Hùng Cát âm thầm kêu lên, mẹ kiếp, đây rốt cuộc là đám người nào chứ? Lão đại lợi hại thì thôi đi, đến cả thuộc hạ cũng lợi hại như vậy?

Tần Dương không nói nhiều lời, khẽ phất tay: “Đều đi hết đi, sau khi thử xong, không cần biết có qua hay không, mọi người tập hợp trước cửa thang máy.”

Tần Dương đuổi tất cả mọi người tản đi, sau đó dẫn theo Hùng Các đến một lôi đài có đài chủ là người Lander, sau đó nhảy lên.

Người đàn ông Lander to lớn bỏ tay xuống, ngạc nhiên nhìn Tần Dương, sau đó lại nhìn về phía những con người đang tản ra xung quanh: “Các ngươi là những người trái đất mới đến hành tinh Ba Linh à?”

Tần Dương mỉm cười: “Đúng vậy, nghe nói nơi này rất thú vị nên tới chơi một chút.”

Đài chủ hừ lạnh: “Đây không phải địa điểm du lịch, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không lớn lắm, nếu muốn chơi thì xuống tầng dưới mà chơi, ta sợ nắm đấm của mình không cẩn thận sẽ đánh chết ngươi!”

Tần Dương cười ha ha, vẫy tay với đài chủ: “Tới đi, nếu như thực sự có thể đánh chết tôi thì tôi cũng không trách ông, cũng không có ai tìm ông gây chuyện đâu!”

Đài chủ cười lạnh: “Không sợ chết thì tới đi.”

Tần Dương nhìn lôi đài cũng không lớn lắm này: “Có phải đánh ông ngã khỏi lôi đài là thắng không?”

Đài chủ cười lạnh, duỗi hai tay, chuyển động cổ: “Nếu ngươi có bản lĩnh đánh ngã ta ở trên lôi đài thì cũng tính là ngươi thắng!”

Tần Dương gật đầu hiểu rõ: “Ra tay đi.”

Chủ đài cũng đưa tay làm một tư thế: “Nhường ngươi ra tay trước, nếu không người khác lại nói ta cậy lớn hiếp nhỏ.”

Tần Dương lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ông cứ ra tay trước đi, bây giờ tôi không biết thực lực của ông đến đâu, tôi sợ ra tay quá sức, một quyền đấm chết ông!”

Đài chủ nghe xong thì tức đến mức lông mày cũng dựng đứng cả lên: “Tên nhóc này quá kiêu ngạo!”

Đài chủ nắm chặt nắm đấm, vung quyền đánh tới.

Tần Dương cảm nhận được động tác và linh lực của chủ đài, trực tiếp vươn tay đón lấy nắm đấm của ông ta.

Chủ đài khiếp sợ trợn tròn mắt, nhìn ánh mắt bình tĩnh thậm chí còn ẩn hiện ý cười của Tần Dương thì không thể tin nổi.

Tên tiểu tử này mới bằng này tuổi, thân hình thấp bé, ở trong mắt một người Lander cao gần ba mét thì chỉ là một tên lùn. Ông ta còn đang sợ một đấm này của mình sẽ đấm chết Tần Dương nên cũng không xuất toàn lực, vậy mà Tần Dương lại có thể dễ dàng đón lấy.

Tên tiểu tử này cũng không phải người thường...
Bình Luận (0)
Comment