Chương 2508: Kế hoạch mở rộng lãnh thổ
Không cần đàm phán với hội nghị bàn tròn cũng có thể có được công nghệ kỹ thuật?
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu ông đã biết trong tay tôi còn hai viên bí dược sinh mệnh thì chắc cũng biết trong tay hội nghị bàn tròn có tận sáu viên chứ? Nếu ông đã có năng lực như vậy thì sao không trực tiếp đến hội nghị bàn tròn để đàm phán?”
Cổ n Lạp thở dài: “Các người mới đến nên không hiểu rõ ân oán giữa tôi và đám người đó. Đúng là trong tay bọn họ có bí dược sinh mệnh, nhưng cho dù bọn họ vứt đi thì cũng không muốn đưa cho tôi. Bọn họ chỉ muốn tôi chết, làm sao có thể dùng bí dược cứu tôi chứ?”
“Cứu ông?”
Tần Dương nhìn Cổ n Lạp: “Ông muốn bí dược sinh mệnh đế cứu mình?”
Cổ n Lạp gật đầu: “Đúng vậy, tôi bị bệnh, nếu không có bí dược sinh mệnh thì chỉ có thể sống thêm khoảng nửa năm nữa. Tôi biết trước đây cậu cũng mắc bệnh nặng, không sống được bao lâu, thế nên chắc cậu có thể hiểu được tâm trạng của tôi.”
Tần Dương gật đầu, thuận miệng hỏi: “Ông bị bệnh gì? Tôi cũng là bác sĩ, có cần tôi xem giúp ông một chút không?”
Cổ n Lạp trả lời: “Tất nhiên, tôi có đầy đủ kết quả kiểm tra của bệnh viện, cậu có thể đọc.”
Tần Dương cũng không khách khí, có chấp nhận giao dịch hay không để sau nói, đầu tiên phải xác nhận những lời của Cổ n Lạp là thật hay giả đã.
Tần Dương kiểm tra một phần, phát hiện đúng là Cổ n Lạp bị bệnh, thân thể suy nhược thì lập tức nói: “Chuyện này tôi phải bàn bạc với trưởng đoàn của tôi đã. Tuy rằng tôi có thể đưa cho ông một viên thuốc, nhưng căn cứ vào mối quan hệ của ông và hội nghị bàn tròn thì tôi vẫn phải suy nghĩ một chút.”
Cổ n Lạp sảng khoái trả lời: “Được, tôi cam đoan sẽ không can thiệp vào công việc của các người, tôi chỉ muốn sống mà thôi. Chỉ cần cậu cho tôi một viên bí dược sinh mệnh thì cậu muốn gì cũng được.”
Ông ta hơi dừng một chút, sau đó đẩy một chiếc hộp về phía Tần Dương, bên trong là một chiếc thẻ màu vàng.
“Lần đầu gặp mặt, không biết Tần tiên sinh thích cái gì, tấm thẻ này coi như quà gặp mặt.”
Tần Dương cười, cầm tấm thẻ đánh giá một chút rồi hỏi: “Bao nhiêu?”
Cổ n Lạp thản nhiên trả lời: “10 tỷ.”
Tần Dương cảm thán: “Ra tay hào phóng thật đấy.”
Cổ n Lạp cười: “Nhiều tiền nhưng chỉ sợ không còn mạng để tiêu. Tôi năm nay 75 tuổi, nếu không mắc căn bệnh này thì tôi phải sống được 150 tuổi, thậm chí 200 tuổi. Thế nên, chỉ cần có được viên bí dược sinh mệnh này thì bỏ ra bao nhiêu cũng đáng.”
Tần Dương cười nói: “Ông thẳng thắn như vậy, không sợ tôi thừa cơ đòi giá cao sao?”
Cổ n Lạp cười: “Tôi không sợ các người đòi giá cao, chỉ sợ các người không định giá. Tôi nghe nói trong đoàn của mọi người lần này có ít nhất ba bốn người có thực lực mạnh mẽ, cậu tuy còn trẻ nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, còn từng một mình chém chết Nossa hồng tiêu. Thế nên tôi chỉ có thể dùng sự chân thành đối phó với mọi người.”
Tần Dương nghe hiểu được ý trong lời nói này, nếu không phải bọn hắn có thực lực lợi hại thì ông ta đã trực tiếp ra tay cướp lấy rồi!
Một kẻ sắp chết có thể làm rất nhiều chuyện điên rồ. Đừng nhìn Cổ n Lạp mỉm cười nói chuyện vui vẻ như thế này. Nếu như ông ta sắp chết mà vẫn chưa lấy được bí dược sinh mệnh thì có trời mới biết ông ta sẽ làm ra những chuyện gì. Trực tiếp ra tay cướp đoạt, thậm chí còn có thể tấn công hội nghị bàn tròn.
“Nếu cậu chưa tin chuyện những lời tôi nói thì có thể nghe ngóng xung quanh, thậm chí là đến hội nghị bàn tròn để hỏi mâu thuẫn giữa tôi và bọn họ. À đúng rồi, người bên cạnh cậu là lão đại Thiết Đao Minh ở khu 13- Hùng Cát. Cậu có thể hỏi ông ta.”
Tần Dương đẩy tấm thẻ trở lại: “Không có công lao thì không dám nhận bổng lộc. Ông cầm tấm thẻ này lại đi, chờ khi nào chúng tôi quyết định xong thì nói tiếp.”
Cổ n lạp cười, không nhận lại tấm thẻ: “Chỉ là một món quà gặp mặt nho nhỏ mà thôi, không cần phải khách sáo. Có thể kết bạn với người trái đất là một chuyện tốt, không cần biết chúng ta sau này có giao dịch thành công hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến buổi gặp mặt hôm nay.”
Cổ n Lạp hơi dừng lại, sau đó bỗng nhiên nói: “Trước đó tôi từng nói một kế hoạch, nhưng kế hoạch này đã bị hội nghị bàn tròn bác bỏ. Nếu các cậu có đủ năng lực thì chúng ta có thể thử một chút.”
Tần Dương tò mò: “Kế hoạch gì?”
...
Cổ n Lạp cười: “Kế hoạch mở rộng lãnh thổ. Tôi có một suy đoán rất to gan, đó là người trái đất các cậu chắc là rất có hứng thú với hành tinh Ba Linh đúng không? Theo tôi được biết thì diện tích của hành tinh Ba Linh lớn hơn trái đất hàng trăm lần. Dân số của các người không nhỏ, mặc dù không xuất hiện các nguy cơ về tài nguyên, nhưng về lâu về dài sẽ xuất hiện tình trạng đất chật người đông...”
Trong lòng Tần Dương khẽ động, nhưng bên ngoài vẫn không tỏ vẻ gì: “Cho nên?”
Cố n Lạp cười sảng khoái: “Nếu như cậu cũng có ý tưởng này, muốn ở lại hành tinh này phát triển thì chúng ta có thể hợp tác với nhau. Đám người hội nghị bàn tròn chỉ muốn giữ gìn những cái đã có, không có chút tinh thần tiến thủ nào, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt!”
Tần Dương thực sự đã bị dụ dỗ, dò hỏi: “Kế hoạch gì?”
Cổ n Lạp kéo ngăn tủ lấy ra một bản kế hoạch, đưa cho Tần Dương: “Đây là kế hoạch của tôi, cậu có thể mang về xem. Nếu như các người thực sự có ý này thì tất nhiên sẽ cần một người có nguồn năng lượng lớn ở Ba Linh hợp tác cùng mọi người. Mà tôi chính là ứng cử viên phù hợp nhất.”
“Đây là một kế hoạch vừa mạo hiểm vừa vĩ đại. Một khi kế hoạch này thành công thì tất cả các thế lực trên hành tinh Ba Linh sẽ được phân chia lại một lần nữa. Con người các cậu chỉ cần có thể di cư đến đây, qua vài thập kỷ là có thể trở thành một đất nước độc lập.”
Tần Dương cũng không bị những lời nói khoác lác của Cổ n Lạp làm cho choáng váng đầu óc. Hắn cầm lấy bản kế hoạch, mỉm cười: “Được rồi, tôi sẽ đưa kế hoạch này cho đội trưởng của cũng tôi, sau khi bàn bạc xong sẽ cho ông một câu trả lời thuyết phục.”
Tần Dương nói xong thì cầm lấy tấm thẻ: “Cảm ơn món quà của ông.”
Cổ n Lạp mỉm cười, đứng dậy: “Tôi biết cuộc đàm phán của các cậu và hội nghị bàn tròn cũng không mấy thuận lợi. Bọn họ dường như cũng đang chuẩn bị một kế hoạch rất lớn. Cái này tôi không can thiệp vào, chỉ hi vọng cậu có thể suy xét đề nghị của tôi một chút.”
Tần Dương mỉm cười: “Nhất định rồi!”
Cổ n Lạp lấy một tấm danh thiếp đưa cho Tần Dương: “Điện thoại của tôi lúc nào cũng mở, tôi chờ câu trả lời của cậu.”
Tần Dương nhận tấm danh thiếp, trả lời một cách bảo thủ: “Trước mắt tôi không thể hứa hẹn bất cứ điều gì.”
Cổ n Lạp khoát tay ý bảo không cần để ý: “Tuân thủ lời hứa là một đức tính tốt. Nhưng khi tiếp xúc với người khác, điều quan trọng nhất là phải nhìn vào lợi ích. Mọi người đều có kế hoạch riêng, có điều mình muốn, đó mới là thứ có thể giúp hai bên hợp tác lâu dài.”