Chương 365: Khuấy động phong vân bằng sức một người
Tần Dương vừa rời khỏi sân bay thì nhìn thấy Lô Quân Di mỉm cười vẫy tay về phía mình.
Lô Quân Di đón Tần Dương đến Lôi gia ăn tết nguyên tiêu. Lúc năm mới, Lô Quân Di gọi điện cho Tần Dương, còn nói chuyện thân thiết với La Thi Thiến, xem như thông báo và xác nhận chuyện em trai nuôi này.
Hai người La Thi Thiến và La Thi Nhã cũng bận rộn việc công ty mình. Tần Dương chuẩn bị quay về trường học trước thời hạn, sau khi Lô Quân Di biết chuyện này bèn mời Tần Dương đến Lôi gia đón tết, hơn nữa đích thân đến sân bay đón Tần Dương.
- Chị năm mới vui vẻ!
Lô Quân Di cười híp mắt nói:
- Chúc mừng năm mới, trông có vẻ sung sức nha.
Tần Dương cười nói:
- Không phải ăn tết sao, có thể không sung sao?
Lô Quân Di cười nói:
- Đi thôi, hôm nay mọi người đều có mặt, chỉ thiếu mỗi em.
Tần Dương bất lực nói:
- Tự em gọi xe là được rồi, chị đâu cần đặc biệt đến đón em.
Lô Quân Di cười híp mắt nói:
- Em cũng biết vậy à, chị chính là bà chủ gia đình toàn năng. Ngày thường đều ở nhà trông con, hiếm có cơ hội ra ngoài hóng gió. Đến đón em cũng xem như ra ngoài hô hấp chút không khí mới mẻ, đi dạo đi đạo mà.
Tần Dương hỏi:
- Tiểu Huy vẫn khỏe chứ?
Vừa nhắc đến con trai, trên mặt Lô Quân Di không nhịn được mỉm cười:
- Ừ, rất khỏe mạnh, có thể ăn có thể ngủ, cơ thể khỏe mạnh, kiểm tra sức khỏe tốt hơn rất nhiều so với mấy đứa trẻ cùng tuổi. Cũng may nhờ cây bất lão em tặng đó.
Trên đường tán gẫu đến Lôi gia, Tần Dương đương nhiên được trên dưới Lôi gia đón tiếp nhiệt tình. Cách giờ cơm tối còn sớm, mọi người đều uống trà nói chuyện phiếm trong phòng khách.
- Chú Lôi, chuyện Vũ Văn gia lần trước con vẫn luôn chưa nói cảm ơn trực tiếp với chú. Nếu chú và ông Yến ra mặt, e là sự việc sẽ càng phức tạp.
Lôi Kiến Quân cười sang sảng nói:
- Người một nhà khách sáo gì chứ. Tiểu tử Vũ Văn Đào hành vi bẩn thỉu, đáng đời có kết quả này. Hơn nữa sự việc sau đó bọn ta còn chưa ra mặt mà Vũ Văn Thái đã bị con đè áp. Chú và lão Yến đều có chút lo bò trắng răng. Con không biết đó, sau việc này mặt mũi của Vũ Văn Thái đều mất hết. Bây giờ nói chuyện cũng không to tiếng như trước kia nữa.
Lô Quân Di cười híp mắt nói:
- Em trai, em nói thật với chị, có phải em muốn cưới cô nương nhà họ Văn?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Sư phụ em và mẹ của Văn Vũ Nghiên Thu Tư có dính líu với nhau. Sư phụ em hi vọng em và Văn Vũ Nghiên cuối cùng có thể đến bên nhau. Em và Văn Vũ Nghiên đã nói qua chuyện này, trước khi tốt nghiệp cô ấy không tính đến chuyện yêu đương. Bây giờ bọn em chỉ là bạn bè.
Lôi Kiến Quân là lần đầu tiên nghe Tần Dương nhắc đến chuyện này, sửng sốt:
- Sư phụ con và Thu Tư có giao tình, vậy chắc hẳn hắn cũng biết Văn Ngạn Hậu?
Tần Dương dạ một tiếng:
- Dạ, hơn hai mươi năm trước bọn họ từng giao thủ, chỉ là vì một số chuyện mà sư phụ con rời khỏi Trung Hải, từ đó không quay về nữa. Nói ra, việc con đến đại học Trung Hải học, thực ra cũng là vì bù đắp tiếc nuối ban đầu của sư phụ con.
Nếu mọi người đã không phải người ngoài, Tần Dương nói chuyện cũng không có gì giấu giếm. Hơn nữa Tần Dương cảm nhận được đối thủ của mình e là sẽ trở nên ngày càng mạnh. Thắng thắn đối xử với Lôi gia, sau này mọi người sống chung đều tốt hơn.
- Đại học Trung Hải? Giao thủ cùng Văn Ngạn Hậu? Hơn hai mươi năm trước?
Ánh mắt Lôi Kiến Quân lộ ra thần sắc suy tư, bỗng nhiên mắt sáng lên:
- Tiểu Tần, sư phụ con có phải họ Mạc?
Tần Dương kinh ngạc nhìn Lôi Kiến Quân:
- Vâng!
Lôi Kiến Quân hoảng hốt xúc động:
- Thì ra sư phụ con là Mạc tiên sinh, thảo nào, thảo nào. Ta sớm nên đoán ra, năm đó Mạc tiên sinh y thuật xuất quỷ nhập thần, con còn trẻ tuổi y thuật cũng lợi hại như vậy, trừ phi là cao nhân như ông ấy, sao có thể chỉ dạy ra đệ tử xuất sắc như con chứ?
Trên mặt Tần Dương thêm mấy phần kinh ngạc:
- Chú Lôi, chú cũng biết sư phụ con?
Lôi Kiến Quân cười haha nói:
- Có nghe nói nhưng chưa từng gặp mặt. Hơn hai mươi năm trước, sư phụ con một mình vào Trung Hải, khuấy động phong vân, đứng đầu độc nhất vô nhị. Lúc đó rất nhiều người đều tưởng có thể bắt quàng làm họ với Mạc tiên sinh. Đáng tiếc Mạc tiên sinh không thích xã giao, ở nơi thâm sâu ít khi ra ngoài, thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất nhiều người đều lấy làm tiếc…
Tần Dương nghe Lôi Kiến Quân miêu tả tình hình năm đó của sư phụ như vậy, trong đầu hiện ra từng hình ảnh, nghĩ đến phong thái ngày ấy của sư phụ, hô hấp của Tần Dương cũng không nhịn được nặng thêm vài phần.
Đám người Lôi Tử Cường, Dư Quang Thành sớm biết sư phụ Tần Dương nhất định là cao nhân, chắc chắn rất lợi hại, nhưng nghe cha nói vậy, trên mặt vẫn không kiềm được lộ ra thần sắc kinh hoàng.
Lấy sức mạnh của một người khuấy động phong vân Trung Hải, khiến người ta thấy sang bắt quàng làm họ, vậy phải có năng lực mạnh cỡ nào, nhân cách thu hút cỡ nào?
Tần Dương không nhịn được hỏi:
- Chú Lôi, sư phụ con trước nay không kể chuyện lúc ở Trung Hải cho con, chú có thể kể cho con những chuyện liên quan đến sư phụ con mà chú biết không?
Lô Quân Di tò mò hỏi:
- Sư phụ em lúc đầu huy hoàng như vậy, sao ông ấy không dám chắc kể chuyện quá khứ cho em?
Tần Dương cười khổ nói:
- Ông nói con đường của em nên do em tự đi, trải nghiệm cuộc sống của ông có thể sẽ giúp sức em chút ít, nhưng đồng thời cũng có thể trói buộc em. Ông nói ông là một người thất bại, ông không hi vọng em đi con đường cũ của ông!
Lôi Kiến Quân thở dài nói:
- Đây là do sư phụ con khiêm tốn. Tuy ta nghe được không nhiều, nhưng sư phụ con không phải người thất bại. Lúc đó sư phụ con có vô số người mang ơn, trong số những người đó không thiếu người nắm quyền cao chức lớn. Nếu sư phụ con thật sự muốn làm gì đó, có ai ngăn cản được ông ấy?
Ánh mắt Lôi Kiến Quân rơi vào người Tần Dương:
- Nếu sư phụ con đã nói như vậy, chú cũng không nói nhiều nữa. Một là không tiện vi phạm ý nguyện của sư phụ con, hai là những gì chú biết cũng chỉ rất ít ỏi, không phải sự thật ban đầu. Rất nhiều chuyện, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới thật sự hiểu rõ.
Tuy Tần Dương có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu không truy hỏi thêm, chỉ gật đầu:
- Trước đây ông Yến cũng nói từng gặp mặt sư phụ con một lần, nhìn thấy ông cứu được một người bị bác sĩ phán đã chết, xem ra sư phụ con ban đầu ở Trung Hải quả thực không ít người biết.
Lôi Kiến Quân cười haha nói:
- Chỉ cần ở tuổi bọn chú, là người có chút bản lĩnh ở Trung Hải, cho dù không có tư cách quen biết sư phụ con nhưng ít nhiều cũng từng nghe nói đến một số giai thoại. Lúc đó chú đang tuổi trẻ khỏe, muốn làm quen với Mạc tiên sinh, cuối cùng không như ý nguyện. Không ngờ về già lại quen biết với đệ tử của Mạc tiên sinh, còn trở thành vãn bối của chú, trở thành người nhà, xem ra rốt cuộc chú cũng là người có duyên.
- Tiểu Tần, tiểu cô nương nhà họ Văn vô cùng xuất sắc, rất nhiều người đều muốn làm con rể nhà họ Văn. Nếu mạc tiên sinh đã nói như vậy, con cũng có ý, vậy con cứ mạnh dạn theo đuổi, có chuyện gì cứ đến tìm chú!
Tần Dương cười nói:
- Vâng ạ, cảm ơn chú Lôi trước.
Lôi Kiến Quân chợt nhớ đến một chuyện:
- Phải rồi, chú nghe nói trong tiệc sinh nhật tiểu cô nương nhà họ Văn, Văn Ngạn Hậu giới thiệu một tiểu tử họ Lý ở Tô Châu cho con gái hắn, còn kén chọn quà con tặng, cuối cùng bị con làm cho mất mặt?
Tần Dương cười nói:
- Một món quà thôi mà, không thể nói là mất mặt.
Lôi Kiến Quân cười hehe:
- Vì tên đó đem món quà con tặng Tiểu Huy đến sỉ vả con, hắn mất mặt cũng đáng đời. Người lớn như vậy rồi còn làm khó một hậu bối…