Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 356 - Chương 366: Không Thể Xem Như Không Thấy

Chương 366: Không thể xem như không thấy
 

- Lão đệ, không ngờ Mạc tiên sinh - sư phụ của cậu vậy mà lại lợi hại như vậy, đây chính là tung hoành cả Trung Hải đấy.

Dư Quang Thành vừa lái xe, vừa cười nói cảm thán với Tần Dương đang ngồi ở ghế phụ.

Tần Dương cười nói:

- Làm gì mà anh cường điệu dữ như vậy, sư phụ của em cuối cùng cũng chỉ là một người thôi, đơn giản là ông ấy giúp đỡ nhiều người, có nhiều bạn bè mà thôi.

Dư Quang Thành cười nói:

- Giờ cậu mới 20 tuổi, còn trẻ hơn Mạc tiên sinh lúc ấy nữa, thành tựu trong tương lai của cậu nhất định vượt qua Mạc tiên sinh!

Tần Dương cười nói:

- Dư đại ca đừng khen em như vậy, em cũng chỉ là một sinh viên thôi.

Dư Quang Thành cười nói:

- Dù sao nếu như có chuyện gì Dư đại ca có thể giúp được, thì cậu cứ thoải mái lên tiếng.

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đúng là giờ em đang có chuyện cần Dư đại ca hỗ trợ.

Dư Quang Thành hào sảng nói:

- Cậu nói đi.

Tần Dương khẽ nói:

- Em muốn nhờ Dư đại ca lưu ý giúp em xem có nhà máy gia công dụng cụ y tế nào làm ăn không được cần chuyển nhược lại không, em muốn tìm một nhà máy thích hợp để mua lại.

Mắt Dư Quang Thành sáng lên:

- Lão đệ muốn thu mua nhà máy sao?

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, chỉ đi học không thì cũng có chút nhàm chán, nên định làm cái gì đó.

Dư Quang Thành sảng khoái đồng ý:

- Được, cậu cho anh biết một chút nhu cầu cụ thể đi, anh cho người đi tìm, nhất định sẽ giúp cậu tìm được một chỗ thích hợp.

Tần Dương đã sớm suy nghĩ thật kỹ về vấn đề này, cũng đã trưng cầu qua ý kiến của không ít người trong ngành, hắn muốn sản xuất Tam Nguyên Thang thành một loại giống như đồ hộp, cũng không yêu cầu quá cao về máy móc thiết bị, chỉ có một ít thiết bị đặc biệt cần đặt hàng riêng thôi.

Tần Dương nói ra yêu cầu của mình một lần, Dư Quang Thành nhớ kỹ, cười nói:

- Yêu cầu này của chú cũng đơn giản nhỉ, những hãng sản xuất kinh doanh không được tốt như vậy có rất nhiều, không cần dùng quá nhiều tiền cũng có thể mua được một nhà, cậu chuẩn bị mở nhà máy làm đồ hộp sao?

Tần Dương gật đầu:

- Cũng gần giống vậy, cứ thử trước cái đã, xem thành quả như thế nào, rồi mới làm tiếp.

- Được, vậy để anh sắp xếp, có kết quả thì anh báo chú!

- Tốt, làm phiền Dư đại ca!

Nếu như đây là một thanh niên 20 tuổi khác, dám mở miệng nói muốn thu mua một nhà máy lớn, vậy Dư Quang Thành nhất định sẽ cảm thấy đối phương đúng là không biết sợ là gì, nhưng sau khi biết rõ lai lịch của Tần Dương, hắn không dám xem thường Tần Dương tí nào, cũng không hề cảm thấy Tần Dương chỉ đang chơi đùa thôi hay phá của gì cả.

Trước đây Mạc tiên sinh một thân một mình đi vào Trung Hải cũng khuấy đảo một hồi mưa gió, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại phải buồn bã rời đi, bây giờ đệ tử của Mạc tiên sinh cũng đi tới Trung Hải, hắn sẽ lại viết lên câu chuyện đặc sắc thế nào đây?

Năm đó Lôi Kiến Quân muốn kết giao với Mạc tiên sinh nhưng không có cơ hội, bây giờ Lôi gia lại kết giao với Tần Dương, thậm chí bởi vì quan hệ của Lô Quân Di, mà bây giờ cũng có thể xem như là người một nhà, bất kể Tần Dương có gây nên sóng gió gì đi chăng nữa, Lôi gia nhất định cũng sẽ tham gia vào trong đó.

Bất kể nhìn từ góc độ tình cảm hay góc độ lợi ích, Tần Dương đều đáng giá trợ giúp.

...

- Này, lão đại, lâu rồi không gặp, cậu có nhớ tôi không đó.

Tần Dương vừa mới bước vào ký túc xá, đã thấy ngay Hà Thiên Phong cùng với nụ cười khoa trương của hắn rồi, hắn vừa đi vừa cười tới chào hỏi Tần Dương.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Cậu cũng không phải là người đẹp, tôi nhớ cậu làm gì chứ.

Hà Thiên Phong bày ra vẻ mặt bi thương, nói:

- Lão đại, cậu tuyệt tình quá!

Tần Dương cười nói:

- Hai người kia tới chưa?

- Đến rồi, chẳng qua lão tam vội vàng đi gặp bạn gái rồi, cậu cũng hiểu mà, mấy đôi yêu nhau thì “ba thu dọn lại một ngày dài ghê”, một kỳ nghỉ đông không gặp, còn không phải là nhớ đến phát điên sao.

Tần Dương cười hắc hắc nói:

- Cậu nói lão tam làm gì, cậu còn không phải cũng giống hắn sao?

Hà Thiên Phong đắc ý nói:

- Tôi đương nhiên không giống hắn, một người đàn ông có định lực lại biết làm chủ bản thân như tôi, làm sao lại phải gấp gáp chạy đi dỗ người yêu.

Tần Dương cười nói:

- Được rồi, cậu là trâu bò nhất, được chưa, mặc kệ mấy thứ này đi, cả đám cũng lâu không gặp nhau rồi, tối nay tụ tập làm một bữa đi.

Hà Thiên Phong cười nói:

- OK, một nồi lẩu cộng thêm vài chai bia, vui vẻ thật là lâu! Đợi lát tôi lên mạng gọi thêm nhóm Hàn Thanh Thanh nữa nha?

- Cứ gọi đi, nhiều người thì càng vui, chứ không, hai người các cậu diễn trò ân ái, tôi với lão tứ còn ăn lẩu gì nữa, đúng là muốn ăn cũng ăn không được!

- Ha ha, được rồi, để tôi lên QQ gọi nhóm Hàn Thanh Thanh!

Hai người đang nói chuyện, thì điện thoại di động của Tần Dương reo chuông.

Tần Dương vừa cầm điện thoại di động lên nhìn, liền nở nụ cười, bấm nghe điện thoại:

- Cô đúng là thính tai thật đấy, bọn này mới vừa bàn tối nay sẽ mở tiệc lẩu liên hoan, thì cô đã gọi điện thoại tới rồi.

Tiếng cười hì hì của Lý Tư Kỳ vang lên trong điện thoại:

- Thấy tôi thần cơ diệu toán không, một kỳ nghỉ đông không gặp nhau rồi, nên khi gặp lại kiểu gì mấy cậu cũng sẽ tổ chức tiệc, tôi đang buồn quá, định đến ăn chực một bữa.

- Tốt, vậy thì cô cứ đến đi, tối nay ăn lẩu!

- Được, vậy tôi đi ngay đây, tới chơi với các cậu cái đã.

Tần Dương cúp điện thoại, hướng về phía Hà Thiên Phong cười nói:

- Lý Tư Kỳ, cô ấy cũng tới.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

- Lão đại, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, khó nhận nhất là ân của mỹ nhân nha!

Tần Dương cười ha ha nói:

- Nói đi, nói đi, dù sao ngày nào mà mấy cậu không trêu chọc tôi thì ngày hôm đó mấy cậu sẽ khó chịu mà!

Hà Thiên Phong cầm điện thoại di động gọi điện báo tối nay có tiệc, một lúc sau, hắn lại sáp lại.

- Lão đại, có tin mới này.

Tần Dương khó hiểu hỏi:

- Sao vậy, tối nay có ai không tới được à?

Hà Thiên Phong lắc đầu, đưa di động tới trước mặt Tần Dương:

- Cậu xem, hình như có người cạnh tranh mới xuất hiện này, hơn nữa có vẻ thực lực cũng rất mạnh nữa!

Tần Dương nhìn xuống điện thoại, là một bài post trên diễn đàn trường, còn có cả vài tấm hình nữa, trên tấm hình, bên cạnh một chiếc Ferrari tạo hình vô cùng tao nhã, hoa lệ, là một người thanh niên có ngoại hình cực kỳ đẹp trai đang đưa một bó hoa bách hợp cho Văn Vũ Nghiên.

Lý Vân Hạo!

Tần Dương hơi híp mắt lại, ngay vào lúc trường học vừa mới khai giảng, hắn đã bắt đầu tiến hành tấn công rồi sao?

Chẳng qua, đúng là không ngờ tên này lại cẩn thận như vậy, vậy mà lại tặng hoa bách hợp, chứ không tặng hoa hồng, vậy chắc với tài mồm mép của hắn, hẳn Văn Vũ Nghiên cũng không tìm thấy được lý do gì để từ chối.

- Cái tên này cũng rất đẹp trai nha, dáng dấp trông cũng giống ngôi sao đấy, từ đâu xuất hiện nhỉ, không giống như là sinh viên trường chúng ta.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Hắn không phải là sinh viên, hắn là con trai của một người bạn của cha Văn Vũ Nghiên, tên là Lý Vân Hạo, đến từ Tô Châu, gia thế rất tốt.

Hà Thiên Phong ngạc nhiên:

- Lão đại biết?

Tần Dương giải thích:

- Còn nhớ lúc trước tôi có đi dự sinh nhật Văn Vũ Nghiên không, lúc ở bữa tiệc sinh nhật tôi có gặp hắn một lần.

Hà Thiên Phong có chút lo lắng nói:

- Đây chẳng phải là phía trước mới đuổi sói ác, phía sau lại có mãnh hổ sao ? Con trai của bạn của cha Văn Vũ Nghiên, bộ dạng cũng xuất sắc như vậy, nhìn cái xe không thôi cũng biết hắn rất giàu rồi, hắn đang chiếm ưu thế rất lớn đó.

Tần Dương nhíu mày, những gì Hà Thiên Phong nói cũng không sai, nhưng đối phương đã chạy tới tận trường học rồi, mà mình cũng đã biết rồi, lại giả vờ như chẳng biết gì cả, hình như quả thật có hơi không ra làm sao.

Tần Dương nghĩ một lúc, bèn cầm điện thoại di động lên, gọi cho Văn Vũ Nghiên.

- Tần Dương, cậu đến trường rồi sao?

Tần Dương cười nói:

- Ừ đúng rồi, tối nay bọn này mở tiệc liên hoan, có muốn tới tham gia không?

Văn Vũ Nghiên cười nói:

- Mấy người các cậu ăn liên hoan, tôi tới có vẻ không hợp cho lắm.

Tần Dương nháy mắt mấy cái:

- Cũng không phải chưa gặp nhau bao giờ đâu, cũng chỉ là mấy người bọn họ thôi, thuận tiện có một vụ làm ăn, tôi muốn bàn với cậu một chút.
Bình Luận (0)
Comment