Chương 369: Tôi có thể không về nhà
Vốn dĩ đây chỉ là một buổi hội họp trước khi vào học kì mới thế nhưng do Tần Dương đưa ra vấn đề mở công ty nên mọi người lại thảo luận vô cùng sôi nổi.
Mọi người đều cảm thấy rất hưng phấn vì Tần Dương sắp khởi nghiệp. Bình thường Tần Dương luôn là người hào phóng, đối xử chân thành và hiền lành với mọi người do đó bây giờ hắn khởi nghiệp thì không ai đố kỵ mà chỉ thật lòng chúc mừng hắn.
Văn Vũ Nghiên hỏi với giọng nghiêm túc:
- Cậu thật sự định giao mảng thiết kế và vận chuyển của công ty cậu cho công ty tôi làm sao?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Điều đó không phải tốt sao? Cô có vấn đề gì với việc này à?
Văn Vũ Nghiên mím môi cười nói:
- Có kèo thơm thế này thì tất nhiên tôi sẽ không từ chối. Đi mở công ty có ai lại chê nhiều việc sao. Thế nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện kinh doanh, có một số vấn đề phải làm rõ ngay từ đầu mới được.
Tần Dương thản nhiên đáp:
- Đúng thế. Trên thương trường chỉ nói chuyện kinh doanh, nên làm gì thì hãy cứ làm cái đó. Dù chúng ta là bạn bè nhưng việc công ty vận hành như thế nào, hướng đi như thế cũng đều phải chuyên nghiệp - đây luôn là tiêu chuẩn của tôi.
- Mặc dù tôi thành lập công ty nhưng thực ra bản thân tôi chỉ tạo nên hệ thống ban đầu là thôi. Dù là việc quản lý hay các công việc chuyên môn khác thì tôi đều sẽ tìm người chuyên nghiệp đến thực hiện. Năng khiếu của tôi không phải ở trên phương diện buôn bán nên tôi cũng sẽ không đầu tư quá nhiều thời gian và công sức cho việc này,
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười nói:
- Hóa ra cậu định làm ông chủ ăn không ngồi rồi à?
Tần Dương cười nói:
- Tôi vẫn sẽ dành một phần công sức để quản lý công ty nhưng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Lỳ Tư Kỳ cười cười:
- Vậy năng khiếu của cậu là gì? Y thuật sao?
Tần Dương cười hắc hắc:
- Năng khiếu của tôi là đánh nhau. Lấy một địch mười.
Tất cả mọi người đều cười phá lên, Hà Thiên Phong vừa cười vừa nói:
- Lời này của lão đại quả là đúng thật. Khả năng đánh nhau của hắn hoàn toàn có thể cân cả một lớp.
Nhạc Vũ Hân cũng cười nói:
- Tần Dương, vậy công ty của cậu chắc chắn sẽ rất phát đạt. Về sau nếu chúng tôi thất nghiệp thì sẽ xin vào làm thuê cho cậu nha.
Tần Dương đáp ứng một cách sảng khoái:
- Chỉ cần các cậu tự nguyện gia nhập thì không có vấn đề gì.
Văn Vũ Nghiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, chờ công ty của cậu thành lập xong thì chúng ta sẽ cùng hợp tác, mau chóng nâng tầm thành đối tác chiến lược lâu dài. Y thuật của cậu vốn hơn người nên sản phẩm chăm sóc sức khỏe làm ra chắc chắn sẽ có chất lượng rất tốt. Tôi cũng muốn nhìn xem một công ty mới đi vào hoạt động sẽ phát triển thành một tập đoàn khổng lồ nổi danh toàn quốc như thế nào?
Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Chỉ nổi danh toàn quốc thì sao bõ. Ít nhất phải làm bá chủ thế giới mới đã. Phải trở thành biểu tượng của Trung Quốc trong mắt bạn bè thế giới.
Tần Dương cười, lắc đầu:
- Loại Tam Nguyên Thang này là sản phẩm chỉ nhắm vào phân khúc khách hàng người Hoa, người nước ngoài chưa chắc sẽ thích. Có lẽ trong tương lai tôi chế ra một số loại thuốc đặc biệt khác thì mới có hi vọng vươn ra ngoài biên giới. Dù sao ở rất nhiều quốc gia nước ngoài thì bệnh tật vẫn luôn là vấn đề gây đau đầu nhất.
Sau khi mọi người vục mặt húp hết cả nồi lẩu bốc khói nghi ngút thì bữa ăn cũng tàn, Tần Dương thanh toán tiền xong thì đi ra cửa. Đoàn người liền đi về hướng Đại học Trung Hải để nghỉ ngơi.
- Lão đại, bọn tôi đi trước nha.
Lâm Trúc lên tiếng chào rồi nhìn Lý Tư Kỳ và Văn Vũ Nghiên đi bên cạnh Tần Dương, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi bước nhanh đi.
Một chiếc taxi đi tới, Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:
- Tôi cũng đi trước một bước, hai người chậm rãi hàn huyên tâm sự nha.
Sau khí Lý Tư Kỳ rời khỏi thì chỉ còn Tần Dương và Văn Vũ Nghiên đi bên nhau.
Văn Vũ Nghiên nhìn thấy Lý Tư Kỳ rời đi thì cười tủm tỉm:
- Đại mỹ nữ ở xung quanh cậu cũng không ít nha. Dù là Lý Tư Kỳ hay Hàn Thanh Thanh đều rất xinh đẹp, hơn nữa dường như khá thích cậu.
Tần Dương cảm thấy hơi xấu hổ, giơ cổ tay lên xem giờ thì đã là 8h5p:
- Có vội về nhà không?
Văn Vũ Nghiên cười ranh mãnh:
- Tôi có thể không về nhà…
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Dương hơi đổi, nụ cười giảo hoạt trên mặt Văn Vũ Nghiên càng nở rộ:
- Cậu đang nghĩ gì thế. Hôm nay tôi cũng đã đăng kí nên có thể đến ở ký túc xá mà.
Tần Dương sửng sốt, cười khổ nói:
- Phải rồi, trong lòng tôi gần như đã quên mất rằng cô vẫn còn là học sinh. Nếu cô không vội trở về thì có nhã hứng đi xem phim không?
Văn Vũ Nghiên nghĩ một lúc rồi nhìn xung quanh, sau đó chỉ về hướng mấy con phố ở bên trái:
- Thôi hôm nay ăn no quá không xem phim nổi. Tôi chỉ muốn đi lại cho tiêu cơm rồi đón xe về nhà lấy mấy đồ vật nữa.
Tần Dương không hề miễn cưỡng, đáp ứng ngay tắp lự:
- Được thôi.
Hai người chậm rãi đi bộ dưới tán cây, Văn Vũ Nghiên nói khẽ:
- Tại sao hôm nay cậu lại hẹn tôi đi ăn. Có phải cậu có chuyện gì không?
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Đúng thế, tôi nhìn thấy một bài viết trên diễn đàn về việc Lý Quân Hạo đến tặng hoa cô ở trường.
Văn Vũ Nghiên chớp mắt mấy cái, khuôn mặt vẫn thản nhiên:
- Đúng rồi, hắn ta tặng tôi hoa bách hợp và tôi đã nhận. Nhưng lúc mời ăn cơm thì tôi từ chối. Nếu không phải cậu đọc được bài viết kia thì có lẽ chẳng mời tôi đi ăn đâu nhỉ?
Tần Dương trầm mặc một lúc rồi đáp:
- Đúng thế.
Văn Vũ Nghiên nhếch miệng cười:
- Có phải vì cậu không muốn tôi chạm mặt với Lý Tư Kỳ và Hàn Thanh Thanh không?
Tần Dương nghe thế thì hơi hãi. Văn Vũ Nghiên quả là nhạy cảm, hơn nữa còn rất tinh tế và tỉ mỉ. Do đó Tần Dương không muốn giấu giếm điều gì:
- Đúng thế, tôi nghĩ chạm mặt sẽ hơi lúng túng.
- Lúng túng?
Văn Vũ Nghiên nhẹ giọng thì thầm, đi vài bước rồi hỏi:
- Hàn Thanh Thanh thích cậu à?
Tần Dương do dự một lúc rồi đáp:
- Vũ Văn Đào thuê sát thủ ám sát tôi. Ở trên Kim Phật Sơn, tôi và Hàn Thanh Thanh cùng bị ám sát sém chút nữa là tiêu đời. Sau đó sát thủ bắt có Hàn Thanh Thanh, ép tôi phải đi ra biển cứu cô ấy. Tôi giết sát thủ và cứu được Thanh Thanh nhưng trên đường về gặp phải bão nên bị đánh trôi giạt hai ngày ba đêm trên biển….
Sắc mặt của Văn Vũ Nghiên hơi đổi. Trước đó cô chỉ biết đại khái vấn đề chứ chưa nghe chi tiết. Bây giờ nghe Tần Dương kể thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nguyên nhân Vũ Văn Đào muốn hại Tần Dương thì xét cho cùng chính là vì cô. Nếu Tần Dương và Hàn Thanh Thanh chết thì quả là ứng với câu nói: Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại chết vì ta.
Về việc Tần Dương giết chết sát thủ thì Văn Vũ Nghiên cũng không quan tâm. Cô biết rằng Tần Dương có một sư phụ rất lợi hại nên việc giết một tên sát thủ cũng không phải việc khó khăn gì.
Tần Dương không trả lời trực tiếp câu hỏi của Văn Vũ Nghiên nhưng cô nghe được hàm ý bên trong câu chuyện của hắn.
Hai người nam nữ trẻ tuổi rơi vào hoàn cảnh như thế, sống nương tựa vào nhau, trội dạt trên biển lớn hai ngày ba đêm, làn ranh sinh tử mong manh như một sợi chỉ… Nếu họ không nảy sinh tình cảm đặc biệt thì mới là lạ.
Văn Vũ Nghiên trầm mặc mấy giây:
- Cô ấy là một cô gái dũng cảm, lại còn xinh đẹp, lại còn thích cậu … tại sao cậu không theo đuổi cô ấy? Chẳng lẽ cậu vì không muốn làm cho sư phụ thất vọng nên đã cự tuyệt Hàn Thanh Thanh?
Nếu Tần Dương đã nói ra mọi chuyện thì tất nhiên sẽ không giấu giếm gì nữa, hắn thành thực nói:
- Sau khi trở về từ chuyến đi kia, tôi cũng đã tự hỏi mình một hồi lâu. Cuối cùng tôi quyết định thổ lộ để cô ấy trở thành bạn gái của tôi. Nhưng cô ấy lại từ chối tôi...