Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 360 - Chương 370: Dùng Nhiều Thời Gian Hơn Để Hiểu Rõ Nhau

Chương 370: Dùng nhiều thời gian hơn để hiểu rõ nhau
 

- Cô ấy từ chối?

Bước chân Văn Vũ Nghiên đột nhiên dừng lại, trên mặt đầy kinh ngạc, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin.

Tần Dương không nói gì, biểu hiện trên mặt có chút vi diệu.

Văn Vũ Nghiên quay người qua, nhìn thẳng vào Tần Dương, kỳ quái hỏi:

- Tôi có thể nhận ra, cô ấy rất có thiện cảm đối với cậu, các cậu còn cùng nhau trải qua những chuyện như vậy, cậu lại đã thổ lộ với cô ấy rồi, tại sao cô ấy lại cự tuyệt cậu, cậu đừng nói với tôi nói là tôi nhìn nhầm đấy chứ, cô ấy vốn không thích cậu sao?

Tần Dương trầm mặc mấy giây, trong lòng hắn đắn đo, hắn nói với Văn Vũ Nghiên nhứng điều đã hứa với Hàn Thanh Thanh liệu có thỏa đáng không.

Mặc dù đây quả thật cũng không tính là bí mật gì, nhưng chung quy là chuyện giữa hắn và Hàn Thanh Thanh.

Văn Vũ Nghiên IQ hơn người, nháy mắt mấy cái, tựa hồ cũng đã đoán được điều gì:

- Bởi vì tôi?

Tần Dương lời ít mà ý nhiều trả lời:

- Vấn đề chủ yếu vẫn là ở tôi.

Văn Vũ Nghiên ánh mắt toát ra mấy phần giật mình:

- Chủ yếu?

Không đợi Tần Dương trả lời, Văn Vũ Nghiên cũng đã xua tay một nói:

- Thôi được, xem ra cậu cũng không muốn bình luận sau lưng cô ấy, tôi đại khái cũng đã hiểu. Chuyện này thật đúng là có chút đáng tiếc, tương lai như thế nào chúng ta ai cũng không cách nào xác định trước được, nhưng bây giờ mà nói, cậu dường như đã bỏ qua một cô gái không tệ chút nào.

Tần Dương cười cười:

- Chúng ta còn có rất nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, mang theo lòng cảm ơn, hoặc là tâm lý chịu trách nhiệm, cuối cùng cũng không phải là tình yêu đúng nghĩa, có lẽ thời gian dài hơn, sẽ làm cho chúng ta càng thêm rõ lòng mình hơn.

Hai con mắt xinh đẹp của Văn Vũ Nghiên hơi hơi nheo lại:

- Các cậu?

Tần Dương lắc lắc đầu:

- Tôi, cậu, cô ấy, mỗi người đều như thế.

Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương, Tần Dương cũng bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt cũng không trốn tránh.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Văn Vũ Nghiên bỗng nhiên cười cười:

- Cậu nói không sai, chúng ta cũng còn có không ít thời gian đến hiểu nhau hơn mà.

Văn Vũ Nghiên quay người, tiếp tục đi thẳng về phía trước:

- Tôi cảm thấy cậu đối mặt với chuyện tình cảm cũng rất tỉnh táo, à, giống như cũng không có quá nhiều kích thích, hoặc có lẽ là, cậu đang khống chế bản thân cậu?

Tần Dương tiến theo bước chân của Văn Vũ Nghiên:

- Tỉnh táo một chút, không tốt sao?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:

- Tình yêu không phải đi thương thảo chuyện làm ăn, nhất định phải hiểu rõ ràng triệt để, sau đó viết rõ ra, có đôi khi yêu cũng chỉ vì yêu, dù kết cục không mỹ mãn, nhưng cậu có thể phủ nhận đi quãng thời gian đã yêu đó sao?

Tần Dương cười cười:

- Lời này đối với người khác có lẽ có tác dụng, nhưng đối với cậu, chỉ sợ căn bản là không tồn tại. Cậu nói tôi đối mặt với tình cảm rất tỉnh táo, chẳng lẽ cậu không tỉnh táo sao?

Văn Vũ Nghiên ghé mắt nở nụ cười xinh đẹp:

- Tỉnh táo, có lẽ là bởi vì tôi không gặp được người có thể làm cho tôi yêu điên cuồng, làm cho tôi không để ý đến ai nữa. Có một số chuyện, tóm lại chỉ có gặp được rồi, mới có thể biết rõ.

Tần Dương cười cười:

- Thôi được, câu này rất có đạo lý, ừ, hình như chúng ta hôm nay nói không ít đạo lý thì phải?

Văn Vũ Nghiên con mắt hơi hơi cong lên, trong nụ cười mang theo mấy phần gian xảo giống như tiểu Hồ ly vậy:

- Giảng đạo lý là một mỹ đức, có thể giảm bớt tranh chấp vô vị.

Tần Dương cười ha ha, trước đó còn có chút ngượng ngùng và phức tạp tâm bỗng nhiên trở nên dễ dàng thoải mái hơn.

Không chỉ đơn giản là đối với Văn Vũ Nghiên, cũng là đối với Hàn Thanh Thanh.

Làm mọi người càng có nhiều thời gian hơn để nhận định được tấm chân tình của nhau, điều này so với vội vàng đến với nhau, càng làm cho lòng người được vui hơn.

Văn Vũ Nghiên cũng không nói gì lại, hai người cứ như vậy yên lặng sóng vai bước đi, khi đi đến một con phố.

Văn Vũ Nghiên dừng bước chân lại, dưới ánh đèn đường, quay người lại, nhìn Tần Dương:

- Được rồi, chỉ tới đây thôi, đến nhà rồi, cảm ơn đã mời tôi ăn lẩu.

Tần Dương cười nói:

- Một nồi lẩu thôi mà, không cần trịnh trọng nói lời cảm ơn như vậy chứ.

Văn Vũ Nghiên cười nói:

- Lần trước cậu tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi nói đơn độc mời cậu ăn cơm, còn chưa mời đây, hôm nay lại nợ cậu một bữa nữa.

Tần Dương nháy mắt mấy cái:

- Lại? Được đó, vậy cậu thiếu nợ tôi hai bữa, nhớ khi nào rảnh rỗi thì mời tôi ăn cơm, bằng không thì về sau tôi thu lãi đó.

Văn Vũ Nghiên bị lời nói của Tần Dương chọc cho cười.

- Được, tôi nhớ, chờ tôi làm xong chuyện mấy ngày nay ở công ty, sẽ mời cậu ăn cơm.

- Được!

Một chiếc taxi tới, Văn Vũ Nghiên chặn taxi lại, hướng về phía Tần Dương phất phất tay:

- Được rồi, tôi đi nhé!

Tần Dương nhìn chiếc taxi đi xa, xoay người, khoanh hai tay lại, đi hướng vào trong khu nhà hắn.

Tần Dương đi vào cư xá, khi đi đến đến chỗ cách tòa nhà hắn ở không xa lắm, bỗng nhiên một hồi âm thanh két két két……. truyền đến, Tần Dương quay đầu xem, nhìn thấy cách khu vực tòa nhà không xa, một người đang đúng trên cỗ máy lắc lư đôi chân, một bộ dạng rất thảnh thơi thong dong.

Ánh đèn có chút tối, Tần Dương cũng nhìn không quá rõ ràng, cũng không để ý, tiếp tục đi thêm hai bước, một tiếng cười hì hì của phụ nữ vang lên.

- Nhanh như vậy đã về rồi sao, tôi còn tưởng rằng các cậu tốt xấu gì cũng đi xem điện ảnh gì gì chứ...

Tần Dương ngạc nhiên ngừng bước, kinh ngạc nhìn hai chân của nữ tử đang lắc lư kia:

- Lý Tư Kỳ! Cô không phải đón xe đi rồi sao?

Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nói:

- Tôi đây không phải tạo cơ hội cho hai người các cậu được ở một chỗ đó sao, lại nói, từ chỗ ăn cơm đến nơi này cũng có 700 800 mét đấy, tôi cưỡi xe tới, cũng không tính là quá lãng phí ha.

Tần Dương cười khổ, đi tới, đứng ở bên cái máy vận động của cô, nhìn cô đứng trên ung dung lảo đảo:

- Cô ở đây chờ tôi, làm sao, chuẩn bị hôm nay ở lại chỗ tôi?

Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:

- Vậy cậu thu nhận tôi không hả?

Tần Dương một mặt bất đắc dĩ:

- Cô đã ở đây chờ nữa ngày, chẳng lẽ tôi còn có thể đuổi cô đi sao, có điều bây giờ trường đã vào học kỳ rồi, cô không phải đi học sao?

Lý Tư Kỳ lắc đầu nói:

- Không có thời gian đến trường, giám đốc Dư bên kia giới thiệu tôi tham diễn một bộ điện ảnh, sắp phải quay rồi, đoán chừng về sau cơ bản cũng không có thời gian đến trường học nữa. Cũng may chúng tôi học biểu diễn, chỉ cần có thể biểu diễn, cơ bản đều là như vậy cả, cũng không có quan hệ gì.

Tần Dương cười nói:

- Phim điện ảnh? Hôm nay sao không nghe cô nói chứ?

- Haz, nhiều người như vậy, tôi làm sao mà nói chứ, còn không phải giám đốc Dư nể mặt cậu nên mới chiếu cố tôi, cũng không phải tôi có bản lĩnh kiếm được. Nếu tôi mà nói ra, không biết Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên trong lòng nghĩ như thế nào đây, cậu giúp tôi, tôi không thể lấy oán trả ơn không đúng sao?

Tần Dương ha ha cười nói:

- Vậy cô cố ý ở lại đây chờ tôi, chỉ là muốn nói cho tôi chuyện này sao?

Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:

- Đương nhiên là muốn chính miệng nói cho cậu chuyện này rồi, cũng không thể nhận sự chiếu cố của cậu lại không thể hiện chút lòng biết ơn chứ, bằng không tôi bỗng nhiên cực khổ chạy tới đây chỉ để ăn cái nồi lẩu này à?

Tần Dương giật mình:

- Khó trách không ngờ lại chủ động gọi điện thoại như vậy, tôi thật đúng là nghĩ cô đến là muốn tới đây chơi... Là phim điện ảnh gì vậy?

Lý Tư Kỳ có hai phần hưng phấn nói:

- Là bộ phim tình yêu đô thị, có hai nam diễn viên hot nữa đó, tôi diễn nữ phụ. Nhanh như vậy đã có thể đóng phim điện ảnh, tôi đang rất thấp thỏm đây.

Tần Dương cười nói:

- Thấp thỏm cái gì, cố gắng làm được tốt nhất là tốt rồi, mặc kệ kết quả như thế nào, đều không để lại tiếc nuối là được.
Bình Luận (0)
Comment