Chương 371: Luyện kịch bản
Lý Tư Kỳ đi theo Tần Dương về phòng, vừa đi vừa hỏi:
- Hai người vừa mới làm gì đó?
- Đi dạo một chút, đưa cô ấy về phòng rồi tôi đi về nhà
Lý Tư Kỳ nháy nháy mắt:
- Đó có tính là một buổi hẹn hò không?
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Tất nhiên là không tính. Hiện giờ chúng tôi chỉ là bạn bè.
Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Tiến độ của cậu không khỏi quá chậm đi?
Tần Dương lườm Lý Tư Kỳ một cái:
- Cô cho rằng việc này dễ như đi mua củ cải trắng ở chợ, chỉ cần bỏ tiền ra là mang về nhà à?
Lý Tư Kỳ nháy mắt mấy cái:
- Đây là một cây củ cải trắng nõn xinh đẹp mà. Cậu phải cố gắng mà săn sóc, bằng không thì thật là ứng với câu tục ngữ kia.
Tần Dương hỏi:
- Câu nào cơ?
Lý Tư Kỳ phá lên cười:
- Củ cải trắng bị heo ăn!
Tần Dương phẫn nộ giơ nắm đấm mắng:
- Cô muốn bị dạy dỗ thì mới cư xử đúng mực đúng không?
Lý Tư Kỳ vừa chạy trốn vừa cười ha ha:
- Chẳng qua là tôi đang động viên cậu cố gắng ôm mỹ nhân về thôi.
Hai người vừa cười vừa đùa đi vào phòng mình tắm rửa để khử mùi lẩu ám trên người, sau đó cùng ngồi xem ti vi trên ghê salon ở phòng khách.
- Bao giờ thị bộ phim kia bắt đầu quay?
Lý Tư Kỳ ôm một bịch khoai tây chiên, ăn liên tục như chuột gặm, cả người nằm chổng vó trên ghế, chỉ cách Tần Dương một khoảng nhỏ đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm phưng phức.
- Chỉ nửa tháng nữa thôi. Trong nửa tháng tới tôi dự định sẽ toàn lực tập trung để nhập tâm vào vai diễn nữ phụ, cố gắng diễn thật tốt. Những cơ hội kiểu này không có nhiều, nếu lần này diễn dở, để người ta có ấn tượng xấu thì dù có giao tình nhiều đến mấy cũng khó mà tiếp tục.
Tần Dương cười nói:
- Ở phương diện này tôi cũng không thể giúp gì, chỉ có thể phụ thuộc vào sự cố gắng của bản thân cô.
Lý Tư Kỳ nháy nháy mắt:
- Cậu có thể giúp tôi đấy, chẳng qua không biết cậu có nguyện ý giúp hay không?
Tần Dương kinh ngạc hỏi:
- Tôi phải làm như thế nào mới có thể giúp cô?
- Đối đáp lời thoại với tôi. Mặc dù cậu không phải diễn viên nhưng việc này vẫn sẽ giúp tôi dễ dàng nhập tâm vào nhân vật hơn. Ngoài ra cậu có thể phân tích và thảo luận về các đặc điểm của nhân vật cùng với tôi.
Tần Dương khịt mũi:
- Chủ ý này hay quá ha. Tôi không học ngành biểu diễn, cũng chưa bao giờ diễn kịch. Trong khi đó cô có nhiều bạn học như vậy, chỉ cần tìm một người có mối quan hệ tốt một chút để đối đáp lời thoại với cô là được.
Lý Tư Kỳ bĩu môi nói:
- Mấy người đó đều bận bịu rồi. Hơn nữa tôi không thể tiết lộ kịch bản ra ngoài nên không thể mạo hiểm như thế. Tôi cũng không yêu cầu cậu diễn kịch mà chỉ cần đối đáp lời thoại mà thôi. Cậu chỉ cần đọc lời thoại là được, tôi chẳng qua chỉ cần một môi trường để làm quen trước khi bấm máy mà thôi.
Tần Dương trầm ngâm:
- Cô không sợ tôi tiết lộ kịch bản ra ngoài à?
- Đương nhiên không sợ. Tôi tuyệt đối tin tưởng cậu. Nói đi cũng phải nói lại, tôi đã là người của cậu, sao còn sợ cậu tiết lộ kịch bản. Thậm chí cậu bán tôi đi tôi còn đếm tiền giúp cậu cơ mà.
Tần Dương nghe Lý Từ Kỳ nói thế thì bật cười:
- Gần đây tôi cũng rất bận bịu, thời gian làm việc này cũng không nhiều đâu.
- Tôi sẽ không làm cậu mất nhiều thời gian đâu. Chỉ cần mỗi đêm cậu dành một chút thời gian để giúp tôi là tốt rồi. Ban ngày tôi sẽ tự tập một mình.
Lý Tư Kỳ dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành động tác bắn tim, sau đó lại dùng tay ôm vai, bộ dạng cực kì đau khổ nói:
- Cậu xem, tôi thật là đáng thương, ở trong trường không có lấy một người bạn để thổ lộ. Chỉ có cậu đối xử với tôi tốt nhất, giúp tôi đi nha.
Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ chằm chằm:
- Giúp thì cũng được nhưng sao cô lại nói là tôi sẽ giúp cô vào ban đêm. Chẳng lẽ cô định ở chỗ tôi suốt sao?
Lý Tư Kỳ lắc lắc ngón tay:
- Tôi vẫn đang đi tìm thuê phòng đó. Thuê được phòng xong thì tôi sẽ chuyển ra ngoài. Cậu yên tâm, tôi sẽ không vô lễ với cậu, cũng sẽ không sàm sỡ cậu. Nếu cậu dẫn gái về nhà thì cứ nói với tôi trước một câu, tôi sẽ ngoan ngoãn rời đi trước, tuyệt đối không gây phiền phức cho cậu.
- Dẫn gái cái gì cơ?
Tần Dương lườm Lý Tư Kỳ một chút rồi bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, quyết định thế đi. Đợi cô tìm được phòng thì phải dọn ra khỏi đây.
- Tất nhiên, tất nhiên rồi, nói được là làm được, tuyệt đối không nuốt lời. Nếu không thì về sau cậu đừng cho tôi bước vào nhà nữa.
Tần Dương gật gật đầu:
- Nói như thế thì thời gian tiếp theo cô sẽ không đến trường học?
Lý Tư Kỳ lắc lắc đầu:
- Không đi học, đi học ngành biểu diễn cũng là để diễn kịch thôi mà. Tôi đang trải nghiệm thực tiễn xã hội.
Tần Dương nhếch khóe miệng lên:
- Vậy chẳng lẽ cô có nhiều thời gian rảnh vào ban ngày?
Lý Tư Kỳ gật đầu nói:
- Đúng thế, tôi sẽ chỉ ở nhà cố tập diễn thôi. Tôi sẽ đứng nói trước gương, rồi ban đêm cậu trở về nhà thì sẽ giúp tôi đối thoại kịch bản, tôi biểu diễn và cậu sẽ cho ý kiến. Mặc dù cậu không phải là diễn viên nhưng cậu có thể đóng vai người xem. Dù sao diễn có thật đến mấy cũng vẫn là diễn nên hẳn cậu cũng sẽ nhận ra điều gì đó.
Xem người khác diễn kịch?
Được rồi, đây chính là nghề của Tần Dương.
Đặc công đều phải trải qua đào tạo đặc thù, trong đó có một hạng mục huấn luyện có thể phán đoán xem đối phương có nói dối hay không dựa trên những hành động nhỏ nhất. Do đó để nhận xét kĩ năng diễn xuất thì Tần Dương vẫn có chút tâm đắc.
Tần Dương cười nói:
- Việc này không tính là khó khăn lắm, nhưng không thể cứ ru rú trong nhà chứ?
Lý Tư Kỳ nhìn ánh mắt tựa cười mà không cười của Tần Dương thì trở nên phấn chấn, cười tủm tỉm nói:
- Tôi sẽ dành thời gian để đi ra ngoài tìm phòng trọ. Mặt khác, tôi sẽ đi mua thức ăn, nấu cơm, quét dọn vệ sinh coi như tôi trả thù lao cho cậu đối thoại kịch bản. Thế có được không?
Tần Dương cười tủm tỉm gật đầu:
- Đấy là chính miệng cô nói đấy chứ không phải tôi ép đâu nha. Ngoài ra, tôi muốn nói lại một lần nữa là cô không nên ở đây, không phải vì tôi keo kiệt mà vì bộ phim Hồng Lăng Cách Cách sắp khởi chiếu, cô sắp trở thành nhân vật của công chúng nên việc cô nam quả nữ chúng ta ở cùng một phòng sẽ dễ gây ra đàm tiếu, tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho cô.
Lý Tư Kỳ giơ tay lên miệng rồi thực hiện động tác hôn gió với Tần Dương:
- Tôi biết là cậu tốt với tôi nên mới làm vậy mà. Làm sao cậu có thể là người keo kiệt được chứ?
Tần Dương ừ một tiếng, đứng dậy rồi đi lấy một cái chìa khóa đưa cho Lý Tư Kỳ:
- Tôi có nhiều việc nên cô tự thu xếp nhé.
Lý Tư Kỳ nhận lấy chìa khóa rồi hỏi:
- Vậy trưa nay cậu có về ăn cơm không?
Tần Dương lắc đầu:
- Không cần tốn công nấu cơm đâu, sáng nay tôi ăn quán vỉa hè, trưa ăn ở căng tin, tối mới về nhà ăn.
- Ô kê.
Con mắt của Lý Tư Kỳ sáng lên:
- Trong bộ phim này, nữ phụ là một cô gái có gia cảnh nghèo khó nhưng rất kiên cường và chăm chỉ. Trong nửa tháng tới tôi sẽ đóng vai một cô gái có người cha đau ốm liên miên nên hàng ngày ngoài việc đi làm thì cô ấy còn phải chăm sóc sinh hoạt và ăn uống của cha nữa.
Sắc mặt của Tần Dương trở nên là lạ:
- Thế nên?
Lý Tư Kỳ mỉm cười nói:
- Thế nên ngày mai tôi sẽ dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Cha đau ốm liên miên?
Khóe miệng Tần Dương giật giật:
- Thôi được rồi, chỉ cần cô vui vẻ là được.