Chương 372: Nụ cười có hồn
- Côc cốc cốc!
Tần Dương còn đang ngủ, tiếng đập cửa dồn dập làm Tần Dương bừng tỉnh.
Tần Dương mở mắt ra, cầm lấy đồng hồ bên cạnh nhìn thoáng qua, xoay người ngồi dậy.
Xoa xoa mặt, Tần Dương xoay người xuống giường, đi ra cửa, mở cửa phòng ra.
Lý Tư Kỳ đứng ở cửa, nhìn hắn cười híp mắt.
- Đồ lười, dậy đi ăn sáng được rồi đó.
Lý Tư Kỳ đeo chiếc tạp dề đáng yêu, rồi xỏ đôi dép lông đi trong nhà vào, lộ ra đôi bắp chân trắng như tuyết, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, ra vẻ một nữ đầu bếp xinh xắn.
- Tốt như vậy sao? Mua, hay là cô tự làm vậy?
- Mua, với cái tủ lạnh trống rỗng của cậu, phụ nữ dù có khéo tay mấy thì không bột cũng khó mà đố gột nên hồ.
Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Nếu mà cậu thích ăn mì, thì tôi có thể làm ở nhà được.
Tần Dương cười cười nói:
- Tôi ăn cái gì cũng được, không kén chọn…… Tôi rửa mặt xong sẽ xuống ngay.
Sau khi Tần Dương rửa mặt thay quần áo xong xuống đến phòng ăn ở tầng 1, trên bàn ăn đã dọn xong đồ ăn sáng được Lý Tư Kỳ mua.
- Có bữa sáng ăn sẵn, đúng là không tệ mà.
Lý Tư Kỳ cười hì hì ngồi phía đối diện Tần Dương:
- Đợi khi tôi kiếm được tiền, lúc đó tôi sẽ mua căn hộ đối diện nhà cậu kia, làm hàng xóm với cậu!
Tần Dương ha hả cười nói:
- Được đó, vậy cậu phải cố gắng lên, dù sao cũng phải hơn hai ngàn vạn, đây mới là tiền đề để người ta bằng lòng nói chuyện.
Lý Tư Kỳ cầm muỗng lên húp một ngụm cháo:
- Một người vừa mới bắt đầu công việc, một người mới chập chững vào nghề chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, một người cha bệnh lâu năm mỗi tháng phải tốn không ít tiền thuốc men, không thể đi làm được, thậm chí còn phải thuê hộ lý chăm sóc. Vì chăm sóc cho cha mình, cuộc sống của cô ta vô cùng khó khăn, với một cô gái mới chập chững vào nghề như vậy thì trong cuộc sống thường ngày phải có một thái độ sống như thế nào đây chứ?
Tần Dương cho một cái bánh bao vào miệng, mỉm cười nói:
- Hoàn cảnh tất nhiên có thể hạn chế hành động của con người, thậm chí làm hành vi con người thay đổi, nhưng tính cách của bản thân họ mới chính cái mà họ nhìn sống của mình như thế nào.
Ánh mắt Lý Tư Kỳ sáng lên:
- Hình như là rất có đạo lý đó, cậu nói tiếp đi.
Tần Dương hỏi ngược lại:
- Nhân vật nữ phụ mà cô diễn có tính cách như thế nào?
Lý Tư Kỳ không chút do dự trả lời:
- Lòng tự ái rất mạnh, rất kiên cường, lạc quan.
Tần Dương cười nói:
- Cô học biểu diễn, chẳng lẽ còn cần tôi phải nói sao?
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Cái học được trên sách vở, với cái học được trong hiện thực cuộc sống, tóm lại là hai việc khác nhau mà.
Tần Dương tiện thể lấy ví dụ:
- Gia cảnh nghèo khó, có thể sẽ làm cho người mới chập chững vào nghề này chi tiêu tiết kiệm, có thể không dám cùng bạn bè ra ngoài ăn, không dám mua quần áo đắt tiền, thậm chí ngay cả ăn bánh bao cũng chỉ mua ở sạp rẻ tiền ven đường mà không mua những chiếc bánh bao tinh xảo ở trong cửa hàng, nhưng là một người kiên cường lạc quan, cô ấy cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy cuộc sống thảm bao nhiêu, hay khổ thế nào.
- Có thể đôi lúc mới đưa cha cô ấy đi ăn một nồi lẩu, nhưng đối với cô mà nói, đó là một loại hưởng thụ đặc biệt lớn, mua một bộ quần áo rẻ tiền xinh xắn, cũng khiến cô âm thầm một mình đứng trước gương cười vui vẻ.
- Người có tính cách như vậy, tựa như cỏ dại, sự quật cường có sẵn trong xương tủy, mang theo sự lạc quan, luôn luôn tin tưởng tương lai sẽ tốt hơn, dù là thân ở địa ngục bóng tối, nhưng trong con mắt cũng toàn là thiên đường tươi sáng.
- Cười, là nụ cười phát ra từ trong tâm, mỉm cười tươi sáng như hoa hướng dương, dù thân đang ở trong nghịch cảnh, cũng có thể phát ra nụ cười từ trong tâm hồn. Tôi cho rằng chỉ cần cô làm được điểm này, thì cái nhân vật này có thể thành công bảy phần rồi.
Trong ánh mắt Lý Tư Kỳ như suy tư điều gì:
- Cười sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, người lạc quan luôn dùng nụ cười đối mặt với cuộc sống. Nụ cười này, không đơn thuần chỉ là cười trên khuôn mặt, quan trong hơn nữa còn là nụ cười trong tâm hồn, nếu cô có thể diễn ra được nụ cười có hồn, thì tôi nghĩ sẽ không tệ đến mức nào được.
Lý Tư Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía Tần Dương lộ ra một nụ cười sáng lạng:
- Cậu cảm thấy nụ cười của tôi hiện tại thế nào?
- Giả!
Tần Dương chê không chút do dự:
- Cô có thể đứng trước gương nhìn chính mình xem, chính cô cũng sẽ cảm thấy giả tạo, kiểu cười này của cô giống như thái độ của nhân viên miễn cưỡng cười đối phó với cấp trên vậy. Cô nên quan sát xem trong cuộc sống mọi người cười thế nào, nếu phát ra từ nội tâm, nụ cười đó, ánh mắt đó, so với nụ cười giả tạo của cô bây giờ hoàn toàn không giống nhau, cơ trên mặt có thể bắt chước, nhưng cái hồn của nó lại bắt chước không được.
Sắc mặt Lý Tư Kỳ nhất thời thất vọng, nhếch miệng lên:
- Được rồi, tôi cảm thấy cậu nói rất có lý, tôi phải ngẫm kỹ lại mới được.
Tần Dương ha hả cười nói:
- Cô xem những diễn viên gạo cội đó, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác dù rất nhỏ, mỗi một lời nói, đó mới gọi là diễn, cô còn kém xa lắm. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô muốn làm một diễn viên, hay là muốn trở thành một minh tinh vậy?
Lý Tư Kỳ là sinh viên khoa biểu diễn, đương nhiên biết rõ sự khác biệt giữa diễn viên và minh tinh, hừ một tiếng:
- Trước tiên, tôi là một diễn viên, sau đó, tôi muốn trở thành một đại minh tinh!
Tần Dương ha hả cười nói:
- Tôi mỏi mắt mong chờ!
Tần Dương ăn rất nhanh, liến thoắng một cái là ăn xong bữa sáng, chào một tiếng là đi.
Lý Tư Kỳ một mình chống cằm ngồi ở bàn ăn, nhìn theo bóng Tần Dương, trên mặt hiện ra mấy phần nét cười nhàn nhạt.
Đúng là rất có ý nghĩa, xem ra mình phải tìm Tần Dương diễn thử, đúng là đã tìm được đúng người rồi.
……
- Lão đại, môn tự chọn cậu đăng ký khóa học tiếng Nhật và tiếng Pháp à? Cậu cùng một lúc đăng ký hai khóa học ngoại ngữ luôn?
Tần Dương ngẩng đầu cười:
- Đúng vậy, học thêm mấy món ngoại ngữ, nói chung cũng là chuyện tốt.
Hà Thiên Phong cười hì hì nói:
- Cậu là người sắp lập nghiệp rồi, cần học nhiều ngoại ngữ như vậy sao, đến lúc đó tuyển một chuyên viên phiên dịch chẳng phải là xong sao?
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Tự mình có thể nói, viết càng tốt hơn chứ sao, tránh được lỡ người ta vừa cười vừa chửi mình, mà mình còn tưởng rằng người ta đang hỏi thăm nữa.
Hà Thiên Phong ha ha cười nói:
- Nếu nói như vậy, thì có thể đuổi việc người phiên dịch.
Tần Dương thản nhiên nói:
- Tôi đã lập quân lệnh, bốn năm đại học, nhất định phải tinh thông tiếng Anh, những ngoại ngữ khác phải biết nói, biết đọc, biết viết ba loại trở lên, lời đã nói ra rồi, thì bản thân mình phải nỗ lực đúng không?
Hà Thiên Phong hai tay ôm đầu, vẻ mặt thảm tương kêu rên nói:
- Trời ơi, cuộc sống này không cách nào sống nổi nữa rồi, người có bản lĩnh như vậy, còn liều mạng như vậy, nỗ lực như vậy... Cậu nói người lăn lộn cuộc sống qua ngày như tôi cố gắng còn có ích lợi gì, tôi còn có thể làm sao bây giờ? Cuộc sống đúng là tuyệt vọng mà!
Tần Dương cười cười, tiếp tục vùi đầu xuống, ánh mắt rơi vào quyển sách trước mặt.
Học tập tất nhiên là buồn tẻ, cũng may Tần Dương vốn là người tu hành, trí nhớ so người bình thường cũng tốt hơn nhiều, học ít hiểu nhiều, tốc độ kinh người.
Trong thời gian một học kỳ, bắt đầu từ việc học bổ túc kiến thức tiếng Anh cơ bản, cho tới bây giờ hắn đã có thể đối thoại thuần thục, tuy rằng còn chưa liên quan đến những từ ngữ chuyên ngành, nhưng tiến độ như vậy đã rất phi thường rồi, ngay cả “cô giáo” Hàn Thanh Thanh của hắn cũng khen ngợi không ngừng, còn nói nếu thêm một năm nữa, có thể cô cũng không có gì để mà dạy hắn nữa.
Tần Dương đang xem sách, bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng nữ sinh thét to:
- Oa, đẹp trai quá!
Tần Dương kinh ngạc ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy mấy sinh viên ngoại quốc đi ngang qua cửa, dẫn đầu là người có thân cao khoảng 1 mét 8, dáng người hoạt bát, khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt màu xanh biển, mũi cao thẳng, làm người thanh niên kia tràn đầy vẻ hấp dẫn đặc biệt của đàn ông.
Nữ sinh trong phòng học hai mắt sáng rực nhìn thanh niên tuấn tú kia, vẻ mặt si mê, rất nhiều người còn đứng dậy chuẩn bị chạy ra xem, tựa như hận không thể xông vào ôm một cái vậy.
Hà Thiên Phong tức giận nói:
- Là sinh viên trao đổi sao, trước kia chưa thấy qua người này, đẹp như vậy, vậy chúng ta về sau sống như thế nào đây hả! Tôi đi xem xem……