Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 363 - Chương 373: Người Quen Cũ, Hàng Xóm Mới?

Chương 373: Người quen cũ, hàng xóm mới?
 

Hà Thiên Phong đi cũng không lâu, một lát sau đã quay lại.

- Quả đúng là sinh viên diện trao đổi mới tới, bọn họ đến từ Đại học Los Angeles ở Mỹ, người dẫn đầu kia tên là Danny Kael, năm nay 22 tuổi, đang học chuyên ngành tài chính...

Tần Dương cười nói:

- Cậu đi nghe ngóng cũng cẩn thận nhỉ, từ nãy tới giờ mới bao lâu chứ, xem ra phải đặt cho cậu biệt danh là mật thám mới ược.

Hà Thiên Phong khẽ nói:

- Ai bảo cái tên kia quá đẹp chứ, tôi chỉ đi theo bọn họ vào trong một phòng học, rồi thuận miệng hỏi một nữ sinh, bạn này lập tức kể từ đầu chí cuối cho tôi nghe luôn. Mà còn cậu không thấy được cái bộ dáng hớn hở của cô nàng đấy, đúng là hận không thể biến hắn thành bạn trai của cô ta.

Tần Dương cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Hà Thiên Phong:

- Hình như tôi lại cảm thấy cậu có hơi đố kỵ với hắn thì phải?

Hà Thiên Phong không che giấu chút nào thừa nhận:

- Tôi chính là đố kỵ đấy, hòa thượng tới từ bên ngoài thì dễ niệm kinh, cậu cứ chờ đi, tiểu tử kia nhất định sẽ trở thành sát thủ thiếu nữ ở Trung Hải cho xem, sẽ không biết có bao nhiêu thiếu nữ hồn nhiên rơi vào ma chưởng của hắn.

Tần Dương bình tĩnh trả lời:

- Thì chờ xem, nhưng đây cũng là chuyện người ta cam tâm tình nguyện, có liên quan gì tới cậu đâu cơ chứ.

Hà Thiên Phong bất đắc dĩ nói:

- Ôi, có tâm giết giặc, không thể cứu vãn, quả nhiên không thể nào nói mấy chuyện này với cậu được.

Tần Dương cười hắc hắc, không để ý tới bộ dạng lo nước thương dân của Hà Thiên Phong nữa, tiếp tục chăm chú xem sách.

...

Thời gian học tập vừa nhẹ nhàng, vừa bình thản, thoáng chốc đã đến cuối tuần, Tần Dương lại đi tới quán bar Mộng Điệp của Miêu Toa, nhưng hôm nay hắn cũng không như mọi lần trực tiếp đi thẳng vào hậu trường thay quần áo, mà trước tiên đi tới văn phòng của Giang Ly.

Giang Ly đang xem báo cáo tài chính của quán bar, nhìn thấy Tần Dương đi vào, cô ngẩng đầu lên cười nói:

- Lâu rồi không gặp, ăn tết có vui không?

Tần Dương cười nói:

- Rất tốt, cám ơn chị Ly đã quan tâm.

Giang Ly để bút xuống, cười nói:

- Ngươi tìm tôi có chuyện gì vậy?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Chị Ly, sau hôm nay có lẽ em sẽ không thể tới đây biểu diễn piano nữa.

Giang Ly kinh ngạc, bất dậy hỏi:

- Làm sao vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì xảy ra sao?

Tần Dương cười lắc đầu:

- Không phải, khoảng thời gian làm việc ở đây em cảm thấy rất vui vẻ, không có vấn đề gì, chỉ là chương trình học sáu tháng cuối năm tăng lên nhiều, hơn nữa em còn muốn dành ra chút thời gian để làm một số việc, nên e rằng sẽ không có thời gian tới đây để đánh đàn.

Giang Ly giật mình, cảm thấy hơi đáng tiếc, gật đầu:

- Được rồi, nếu cậu đã bận như thế, vậy thì cứ tập trung vào giải quyết công việc của cậu đi, việc học đúng là quan trọng nhất, nhưng bất luận lúc nào nơi này vẫn hoan nghênh cậu trở về, ừ, cậu tới chơi cũng được.

Tần Dương cười nói:

- Tốt, nếu không có chuyện gì khác thì em đi thay quần áo đây.

Giang Ly gật đầu:

- Chỗ này cũng có không ít người là khách hàng cũ của cậu, nếu như cậu đồng ý, lúc biểu diễn xong có thể nói vài câu...

Tần Dương mỉm cười lắc đầu:

- Không cần, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, lưu lại vài câu làm gì chứ, vốn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.

Giang Ly bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, cậu cứ làm theo ý mình là được.

Tần Dương thay quần áo xong, khi đồng hồ điểm đúng 9 giờ thì cất bước lên sân khấu. Theo thói quen, hắn lại nhìn về phía bàn số 35, nhưng mới thoáng chốc ánh mắt của hắn đã dừng lại, vì có một cô gái hắn quen, đang vẫy tay với hắn.

Trang Mộng Điệp.

Tần Dương khẽ cười gật đầu chào cô, sau đó ngồi xuống trước cây đàn piano.

Sau khi biểu diễn xong, Tần Dương thay quần áo rồi chào từ biệt Giang Ly, khi đi ra khỏi quán bar, hắn nhìn thấy Trang Mộng Điệp đang đứng ở trước cửa ra vào, hiển nhiên cô đang chờ hắn đi ra.

Tần Dương đi tới trước mặt Trang Mộng Điệp, mỉm cười nói:

- Thời gian gần đây cô chạy tới chỗ nào vậy, Tết cũng không mở điện thoại, chẳng thể liên lạc được.

Trang Mộng Điệp cười mỉm nhìn chằm chằm vào mặt Tần Dương:

- Khoảng thời gian này tôi phơi nắng ở Tam Á, tôi muốn được yên tĩnh một mình, nên lúc ăn tết cũng không mở điện thoại, nên đương nhiên là cậu không liên lạc được rồi. Sao vậy, chàng trai trẻ, nhớ tôi sao?

Chàng trai trẻ?

Tần Dương cười cười:

- Đang lúc năm mới, muốn nói câu chúc mừng năm mới với cô, kết quả cô chẳng thèm nghe điện thoại... Rồi sao lại thay đổi cách xưng hô vậy, cô nói như vậy người ta nghe được sẽ hiểu lầm đấy.

Trang Mộng Điệp cười cười:

- Không sao, chỉ khi nào có mỗi hai chúng ta thì tôi mới gọi như vậy, sẽ không để người khác nghe thấy đâu.

Tần Dương cười khổ:

- Cô lại đang chuẩn bị bày trò gì nữa vậy?

Trang Mộng Điệp lắc đầu nói:

- Chỉ là tôi muốn gọi như vậy, nên gọi thôi, làm sao, cậu không thích à?

Tần Dương mỉm cười:

- Cô cứ gọi tên tôi như cũ đi.

Trang Mộng Điệp nháy mắt mấy cái, bày ra vẻ mặt đáng thương:

- Chẳng lẽ gọi trong âm thầm cũng không được sao?

Tần Dương không muốn tranh chấp cái chuyện này với cô nữa, bèn đổi chủ đề:

- Cô lái xe tới sao?

- Tôi bán xe rồi.

Tần Dương ngẩn người ra, lúc trước vào lần uống rượu cuối cùng giữa cô và Tần Dương, đúng là cô ấy có nói muốn bán xe và phòng ở, quên đi tất cả quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, nhưng không ngờ cô ấy lại làm nhanh như vậy.

- Vậy nhà của cô...

Tần Dương còn chưa nói hết câu, Trang Mộng Điệp cũng đã nói thẳng:

- Nhà cũng bán rồi.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Cô đã bán hết cả xe lẫn nhà rồi, vậy bây giờ cô sống ở đâu?

Trang Mộng Điệp cười noi:

- Thì tôi lại mua một căn hộ mới chứ sao.

Tần Dương cười nói:

- Vậy thì tốt rồi, căn nhà mới, cuộc sống mới cũng được bắt đầu.

Trang Mộng Điệp mỉm cười nói:

- Vậy cậu có thể đưa tôi về nhà được không?

Tần Dương cười noi:

- Được, cô ở đâu vậy?

Trang Mộng Điệp nháy mắt mấy cái:

- Tiểu khu Vịnh Nước Nông.

Tần Dương bất đắc dĩ:

- Trò đùa này của cô chẳng buồn cười tí nào đâu.

Trang Mộng Điệp nghiêm mặt, nói:

- Tôi đâu có lừa cậu, tôi vừa mới mua một căn hộ ở tiểu khu Vịnh Nước Nông, bây giờ là hàng xóm của cậu đó.

Tần Dương nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trang Mộng Điệp, thì không nhịn được mà hơi tin một chút. Cô nàng này làm cái gì cũng có chút điên điên, hơn nữa lại có tiền, nếu vậy hình như chuyện mua một căn hộ ở trong tiểu khu này cũng không phải là chuyện lớn gì.

- Được rồi, vậy cô chờ tôi đi lấy xe.

Tần Dương lái xe từ trong gara ra, Trang Mộng Điệp ngồi xuống ghế phụ, nhẹ giọng hỏi:

- Tôi làm hàng xóm với cậu, cậu có ghét tôi không?

Tần Dương cười nói:

- Hai người chúng ta là bạn, giờ lại làm hàng xóm không phải là càng tốt sao, sao lại phải chán ghét chứ?

Trang Mộng Điệp khẻ nở nụ cười:

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật, hình như tôi đâu có lý do gì mà cần phải nói dối.

Trang Mộng Điệp thở dài một hơi, bàn tay trắng nõn khẽ ỗ lên ngực:

- Vậy thì tôi yên tâm rồi, lúc trước tôi cứ lo là cậu sẽ không thích, sẽ tức giận đấy.

Chiếc xe đi vào tiểu khu Vịnh Nước Nông, Tần Dương hỏi:

- Cô ở khu nhà nào vậy?

Trang Mộng Điệp cười nói:

- Cậu cứ đỗ xe trước đi, tôi đi mấy bước là về nhà rồi.

Tần Dương nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không phản bác, dù sao cũng sắp tới rồi, kết quả sẽ rõ ngay thôi.

- Tốt.

Sau khi Tần Dương dừng xe trong ga-ra của khu nhà, rồi đi với Trang Mộng Điệp vào thang máy của nhà để xe, ấn số ba, sau đó hỏi:

- Cô đến tầng 1, hay là... lên nhà tôi chơi một lát ?

Trang Mộng Điệp mỉm cười nói:

- Tôi muốn đi lên, nhưng mà là về nhà, tôi cũng ở chỗ này, là tầng ba.

Tần Dương dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Trang Mộng Điệp,:

- Đây có thể xem là kiểu làm khách mới không?

Trang Mộng Điệp cười nhẹ một tiếng:

- Cậu hiểu lầm rồi, cũng không phải là tôi muốn lên nhà cậu, tầng ba cũng không phải chỉ có một mình nhà cậu đâu nhỉ ?

Tần Dương nghe vậy thì trợn tròn mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin:

- Cô đừng nói với tôi là cô mua căn hộ đối diện nhà tôi đó?
Bình Luận (0)
Comment