Chương 374: Người phụ nữ điên?
- Ừ đúng rồi, thì tôi mới nói xong mà, giờ tôi với cậu là hàng xóm.
Trang Mộng Điệp mỉm cười nhìn Tần Dương, trong mắt lóe lên từng tia vui vẻ, dường như cô rất vui khi thấy Tần Dương phản ứng như vậy.
Tần Dương nhìn Trang Mộng Điệp bằng ánh mắt cổ quái:
- Tôi nhớ kỹ căn hộ đối diện cũng có người ở cơ mà, bọn họ đồng ý bán cho cô sao?
Trang Mộng Điệp nói cứ như chuyện đương nhiên:
- Bán hay không bán cũng chỉ là chuyện giá cả thôi, đừng nói là tiểu khu bên cạnh, cho dù là tiểu khu Vịnh Nước Nông này thì cũng còn có mấy căn hộ lớn mà chưa bán, mỗi lần qua tay bọn họ đều được không ít tiền, mắc gì không bán?
Tần Dương nhìn Trang Mộng Điệp bằng vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Chỉ vì muốn làm hàng xóm với tôi mà cô bỏ ra nhiều tiền như vậy sao?
Trang Mộng Điệp mỉm cười nói:
- Đúng vậy, cậu sẽ không ghét người hàng xóm này chứ?
Tần Dương lắc đầu, cười khổ, nói:
- Chỉ là tôi không hiểu, hẳn là vẫn còn có những căn hộ khác, tại sao cô không mua căn khác, dù sao thì khoảng cách cũng đâu có xa.
Trang Mộng Điệp khẽ cắn bờ môi:
- Dù sao tôi cảm thấy gần một chút cũng thuận tiện hơn, dù chỉ mặc đồ ngủ cũng có thể đi qua.
Thang máy đến tầng ba, hai người Tần Dương ra khỏi thang máy, phía bên trái là căn hộ của Tần Dương, còn phía bên phải thì là căn hộ của hàng xóm, hai cánh cửa đối diện nhau, cách nhau cũng chỉ khoảng 4 đến 5 mét.
Trang Mộng Điệp lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, lắc lắc cho Tần Dương xem, mỉm cười đi sang bên phải, sau đó cô mở cửa ra, nói với Tần Dương:
- Muốn vào xem không?
Tần Dương mỉm cười, từ chối:
- Bây giờ cũng trễ rồi, để ngày mai đi. À, tối mai ăn cơm chung không, coi như chúc mừng cô có nhà mới.
Trang Mộng Điệp cũng không miễn cưỡng, nở nụ cười xinh đẹp nói:
- Tốt, ăn ở nhà tôi, ăn ở nhà cậu hay là ra bên ngoài ăn?
Tần Dương trả lời tùy ý:
- Sao cũng được.
- Ừm, nếu vậy thì ăn ở nhà tôi đi, nếu đã chúc mừng nhà mới, vậy thì ăn trong nhà sẽ hợp hơn, cậu thấy thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Cô biết nấu cơm?
Trang Mộng Điệp mỉm cười, nói:
- Biết chứ, trình độ mặc dù không bằng đầu bếp, nhưng tuyệt đối không độc chết người đâu.
Tần Dương cười ha ha một tiếng:
- Được, vậy để ngày mai tôi nếm thử.
Tần Dương đang chuẩn bị tạm biệt, bỗng nhiên cửa phòng hắn mở ra, Lý Tư Kỳ đi một đôi dép lông mặc một bộ đồ ngủ xinh đẹp bằng vải bông đang đứng trước cửa, trong ngực còn ôm lấy một con búp bê vải, nét mặt vừa mờ mịt, vừa kinh ngạc nhìn Tần Dương và Trang Mộng Điệp.
- Đã về rồi, ồ, đây là hàng xóm của cậu sao?
Khi Lý Tư Kỳ nhìn về phía Trang Mộng Điệp, ánh mắt của cô sáng rực lên, hiển nhiên cô cũng đã bị hấp dẫn bởi sự xinh đẹp và luồng khí chất quyến rũ yêu mị của Trang Mộng Điệp.
Lúc này, ánh mắt của Trang Mộng Điệp tập trung vào trên người Lý Tư Kỳ, khi thấy cách ăn mặc như ở nhà của Lý Tư Kỳ, thì lập tức ánh mắt của Trang Mộng Điệp trở nên có hơi nghi ngờ, lại nhìn về phía Tần Dương thì ánh mắt đã có chút ý tứ sâu xa rồi.
Tần Dương biết là Trang Mộng Điệp hiểu lầm rồi, chẳng qua, cô ấy có hiểu lầm cũng là chuyện bình thường, bất kể là ai nếu thấy cảnh một người phụ nữ đi ra từ trong nhà của một người đàn ông độc thân vào lúc nửa đêm, lại còn có vẻ rất quen thuộc nữa, thì hẳn họ đều sẽ nghĩ như vậy thôi.
- Đừng hiểu lầm, đây là Lý Tư Kỳ, là bạn của tôi, đang chuẩn bị thuê mộ căn hộ, nên cô ấy tạm thời ở lại đây mấy ngày, còn đây là Trang Mộng Điệp, cũng là bạn của tôi, cũng là hàng xóm mới, mãi đến hôm nay tôi mới biết được, hóa ra cô ấy mua luôn căn hộ đối diện này.
Lý Tư Kỳ lập tức giật mình:
- A, cô ấy không phải là hàng xóm, mà là bạn của cậu!
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tôi cũng vừa mới biết.
Lý Tư Kỳ bĩu môi nói:
- Lúc trước tôi còn nói định mua lại căn hộ này, coi bộ tôi chậm chân rồi nhỉ ?
Trang Mộng Điệp cười tủm tỉm nhìn Lý Tư Kỳ:
- Lý tiểu thư, sao cô cũng muốn mua căn hộ nhỏ này vậy?
Lý Tư Kỳ vốn có hơi mơ ngủ giờ cũng đã tỉnh lại, cười hì hì hỏi ngược lại:
- Đúng rồi, Trang tiểu thư, sao cô lại phải mua căn hộ này vậy, nhất định cô đã bỏ ra không ít tiền nhỉ, có phải cô cũng thích Tần Dương đúng không?
- Cũng?
Trang Mộng Điệp cười mỉm trả lời:
- Cô nói như vậy nghĩa là cô cũng thích hắn sao?
Lý Tư Kỳ cũng chẳng hề ngượng ngùng hay yếu thế, thản nhiên thừa nhận nói:
- Đúng vậy, tôi rất thích hắn, cả người tôi đều là của hắn…
Tần Dương nghe vậy thì đen mặt luôn, hai cô nàng này đang làm trò gì vậy chứ?
- Nói mò gì đó, chuyện này sao nói đùa được, lại còn đi khắp nơi nói, nếu như bị người khác nghe thấy, cho dù toàn thân cô là miệng cũng không thanh minh được đâu!
Lý Tư Kỳ bĩu môi:
- Đây không phải là trước cửa nhà cậu sao, hơn nữa cũng chả có ai nhìn thấy, mà sao cậu chỉ la tôi, không la cô ấy?
Tần Dương cảm thấy cực kỳ đau đầu, quay người hướng về phía Trang Mộng Điệp, có chút xấu hổ cười nói:
- Nghỉ ngơi sớm nha, ngày mai gặp.
Trang Mộng Điệp cười ngọt ngào:
- Ừ, ngủ ngon.
Tần Dương nhìn thấy Lý Tư Kỳ vẫn còn đứng ở đó không đi, hai tay nắm lấy bả vai cô, xoay 180 độ, kéo về:
- Về ngủ, đừng nói năng bậy bạ nữa.
Trang Mộng Điệp nhìn thấy hai người Tần Dương và Lý Tư Kỳ đi vào trong nhà, khẽ nhếch miệng nở nụ cười.
Lúc Lý Tư Kỳ đi ra, quả thật Trang Mộng Điệp cho rằng hai người họ có quan hệ yêu đương, dù sao Lý Tư Kỳ vừa trẻ vừa xinh, lại có đôi chân dài miên man như vậy, ngay cả Trang Mông Điệp cũng cảm thấy có chút nóng mắt, nhưng khi nhìn thấy biểu lộ sau đó của Tần Dương thì cô biết là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Chỉ là, cô Lý Tư Kỳ này hẳn cũng rất thích Tần Dương, chuyện này nhất định không sai, có thể lớn mật nói câu “cả người tôi đều là của hắn” trước mặt Tần Dương, nếu nói đây chỉ là nói đùa, vậy thì đúng là chẳng buồn cười tí nào.
Trang Mộng Điệp xoay người, đi luôn cả giày cao gót vào nhà, đóng cửa lại, bật hết tất cả đèn trong phòng khách lên, sau đó ngồi xuống ghế salon trong phòng khách.
Cô mở TV, chỉnh âm thanh lớn hơn một chút, Trang Mộng Điệp dựa vào ở vào ghế salon, nghĩ tới lúc này hai người Tần Dương và Lý Tư Kỳ đang ở sát vách thì sắc mặt của cô cũng dần trở nên phức tạp.
Lúc này nhất định là bọn họ đang cãi nhau ?
Dù không phải người yêu, nhưng hẳn cũng là bạn tốt nhỉ, điểm này có thể dễ dàng nhìn ra từ biểu lộ ban nãy của Tần Dương, Lý Tư Kỳ cũng không hề ngại Tần Dương tí nào, thậm chí ngay cả câu nói như thế kia mà cũng nói được, chỉ vậy thôi cũng biết thường ngày hẳn cũng hay nói mấy câu như vậy.
Quả là khiến cho người khác phải hâm mộ mà.
Trang Mộng Điệp nằm trên ghế sa lon, nhìn những món đồ nội thất và đồ dùng xa lạ được bài trí khắp nơi, dường như trên gương mặt cô đượm lên một nỗi buồn không tên, cuối cùng chuyển thành nụ cười bất đắc dĩ.
Tần Dương rất có năng lực, cư xử với mọi người cũng rất tốt, lại đẹp trai tuấn tú, lại có nguyên tắc, người đàn ông như vậy được nhiều phụ nữ ưa thích cũng là chuyện thường mà?
Chẳng phải mình đã đưa ra quyết định từ tận đáy lòng rồi hay sao, lại cần gì phải buồn bã vì những chuyện này nữa chứ?
Cứ làm chuyện mình muốn thôi, như vậy cũng không được sao?
Về phần ai yêu thích hắn, hắn yêu thích ai, cũng đâu có quan trọng, không phải sao?
Ở trong lòng Tần Dương, mình có phải là một người phụ nữ điên hay không?
Một lời không hợp là muốn nhảy sông?
Một lời không hợp là bỏ ra mấy trăm vạn để mua nhà, chỉ để làm hàng xóm với hắn?
Mà hình như nghĩ vậy cũng không sai, mình đúng là rất điên, chẳng qua... Bản thân mình bây giờ cũng chỉ muốn điên một lần cho đã, cho dù sẽ không đạt được bất kỳ đáp lại nào, không có bất kỳ kết quả nào...