Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 372 - Chương 382: Ủy Quyền

Chương 382: Ủy quyền
 

Trong những ngày tiếp theo, Tần Dương cực kì bận rộn. Dù rằng có rất nhiều người giúp hắn làm việc nhưng chính bản thân hắn cũng ngập mặt trong công việc.

Tiêu chuẩn cơ bản của nguyên vật liệu cần mua phải do hắn thẩm định bởi chỉ có hắn mới biết vật liệu nào sẽ phù hợp nhất để phát huy công dụng của Tam Nguyên Thang. Hơn nữa, hắn còn phải đăng kí bảo hộ độc quyền đối với phương pháp phối chế Tam Nguyên Thang đặc chế, bằng không thì chắc chắn sẽ có vô vàn hàng nhái xuất hiện.

Các thiết bị dùng để đặc chế đã được đưa đến nhà máy, các kĩ sư cũng đang hướng dẫn công nhân cách sử dụng dây chuyền sản xuất mới. Vốn dĩ nơi đây chỉ có một đầu dây chuyền sản xuất thì hiện tại Tần Dương đã đầu tư lên gấp đôi. Thậm chí hắn còn quy hoạch lại khu xưởng để tận dụng cả khoảng đất trống đằng sau. Nếu như tận dụng tối đa diện tích thì thậm chí nhà máy có thể vận hành cùng lúc bốn dây chuyền sản xuất.

Các công nhân viên cũng rất nhiệt tình không chỉ bởi tiền lương đã được phát đủ mà còn bởi trong tương lai khi nhà máy đi vào hoạt động lương sẽ tăng mà thưởng cũng sẽ có.

Ngay vào thời điểm tất cả đã bắt đầu đi vào khuôn khổ thì Cung Kiếm dẫn một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi vào văn phòng của Tần Dương.

- Giám đốc Tần, đây là Hàn Chân, là một người quản lý cực kì ưu tú. Tôi phải nói đến cạn nước bọt mới có thể mời gọi cậu ấy đi từ Kinh Thành đến đây đấy. Tiếp đến, có thuyết phục anh ta ở lại hay không phụ thuộc vào tài năng của cậu rồi.

Con mắt của Tần Dương sáng lên, lập tức đứng dậy, chủ động đưa tay chào đón:

- Hàn tiên sinh, rất hân hạnh được gặp anh, hoan nghênh anh đến đây.

Trước đó Cung Kiếm đã từng nhắc đến Hàn Chân cho Tần Dương nghe. Vốn dĩ hai người Cung - Hàn trước đó là đối thủ, thậm chí Cung Kiếm còn hơi lép vế trong cuộc đấy với Hàn Chân. Sau này cả hai trở thành bạn bè. Cung Kiếm cực kì ngưỡng mộ tài năng của Hàn Chân, thậm chí từng so sánh người này với Thiên Lý Mã.

Hàn Chân chỉ khoảng 35 - 36 tuổi, đeo một cặp kính mắt, thái độ bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, mỉm cười bắt tay:

- Xin chào giám đốc Tần.

Tần Dương cười nói:

- Anh uống trà hay nước lọc nhỉ? Anh thông cảm nhé, mọi thứ đang ở giai đoạn bắt đầu nên còn hơi sơ sài.

Hàn Chân mỉm cười:

- Dù công ty có huy hoàng đến mấy thì những bước khởi đầu vẫn luôn gian nan. Tôi sẽ dùng trà, cảm ơn cậu.

Tần Dương lấy một nắm trà bỏ vào túi giấy rồi sau đó rót một chén nước lọc rồi để ra trước mặt Hàn Chân và Cung Kiếm.

Cung Kiếm chỉ uống cà phê hoặc nước lọc chứ không uống trà.

Cung Kiếm cũng không khách khí với Tần Dương, uống một ngụm nước lọc rồi nói:

- Hàn Chân tốt nghiệp ở MIT. Mấy năm gần đây anh ta đã đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo ở nhiều doanh nghiệp lớn, năng lực cực kì tài hoa. Nếu anh ta nguyện ý ở lại đây làm việc thì cậu có thể kê cao gối ngủ yên rồi.

Tần Dương cười cười, không trực tiếp trả lời Cung Kiếm mà hỏi:

- Anh Hàn, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?

Hàn Chân nheo mắt, mỉm cười đáp:

- Tôi đã 35 rồi.

Tần Dương nói tiếp:

- Trước đó anh Hàn từng đảm nhiệm nhiều chức vụ quản lý trong các doanh nghiệp lớn, năng lực của anh lại được Cung Kiếm tán thưởng như thế thì chắc hẳn tầm nhìn và năng của anh rất tuyệt vời. Nhà máy này tôi mới mua được, không phải là nhà máy lớn gì. Thậm chí so sánh với các doanh nghiệp anh từng làm thì hiện giờ không hấp dẫn lắm. Nếu Cung Kiếm đã thuyết phục được anh đến đây thì chắc hẳn nơi đây có điều gì hấp dẫn anh. Anh có thể nói cho tôi biết đó là điều gì không?

Con mắt của Hàn Chân sáng lên. Tần Dương không nói đến chế độ đãi ngộ, cũng không hỏi đến năng lực và kinh nghiệm của hắn mà lại trực tiếp hỏi hắn hứng thú với điều gì. Việc này khiến cho sự mong đợi vốn không cao lắm của hắn tăng thêm một chút.

Hàn Chân mỉm cười:

- Tôi nghe Cung Kiếm nói rằng cậu không định tốn nhiều thời gian vào vận hành công ty mà định làm một ông chủ rảnh rỗi?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Chính xác.

Hàn Chân tiếp tục hỏi:

- Sản phẩm chăm sóc sức khỏe chỉ là điểm khởi đầu của công ty đúng không?

Tần Dương tự tin nói:

- Chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi. Nói một cách nôm na thì mục tiêu của công ty có vô vàn vô kể. Trong tay tôi có quá nhiều thứ có thể làm, chọn Tam Nguyên Thang đặc chế chỉ là bởi nó sản xuất nhanh, dung lượng thị trường lớn, có thể tạo nên những bước tiến thần tốc trong thời gian ngắn. Dù sao đối với thị trường chăm sóc sức khỏe thì anh Hàn chắc cũng biết, một khi có một loại sản phẩm chất lượng cực tốt thì sẽ gây bão trên toàn thị trường Trung Quốc. Lúc đấy thì kiếm tiền nhanh như đi ăn cướp.

Con mắt của Hàn Chân càng sáng hơn:

- Vậy mục tiêu cuối cùng của cậu là gì?

Tần Dương trầm mặc trong hai giây:

- Mục tiêu ngắn hạn là thành lập một đế quốc thương nghiệp, một công ty khổng lồ nắm trong tay tầm ảnh hưởng sâu rộng. Mục tiêu cuối cùng thì tôi chưa rõ lắm, có lẽ về sau sẽ biết.

Sắc mặt của Hàn Chân hơi đối:

- Đây chỉ là mục tiêu ngắn hạn ư?

Tần Dương cười nói:

- Từ trước đến nay, tiền chưa bao giờ là mục tiêu của tôi cả.

Hàn Chân hiếu kì hỏi:

- Thế thì tại sao cậu lại muốn kinh doanh?

Sắc mặt của Tần Dương hơi cổ quái:

- Để cho mình thêm sức mạnh chống lại sự thao túng của kẻ khác… Nói thế nghe có hơi xa vời không?

Trên mặt Hàn Chân lộ ra một nụ cười, khẽ lắc đầu:

- Không đâu, tôi hiểu được lý tưởng của cậu. Hơn nữa tôi rất đồng tình với cậu. Công ty chỉ có mục đích kiếm tiền sẽ mãi mãi không bao giờ trở thành công ty có tầm ảnh hưởng và được người khác nể trọng.

Hơi ngừng lại một chút, Hàn Chân hỏi:

- Nếu tôi đồng ý đến quý công ty thì sẽ được nắm giữ bao nhiêu quyền hạn?

Hàn Chân không hỏi về đãi ngộ, không hỏi về chắc vị mà trực tiếp hỏi về quyền hạn.

Tần Dương mỉm cười đáp:

- Trong nhà máy thực phẩm Hồng Quang này, trừ những quyết định đã được ban hành mà không thể sửa đổi thì anh có thể nắm toàn quyền. Nói cách khác anh nắm quyền tương đương tôi, chẳng qua tôi có quyền phủ định một số quyết định của anh.

Hàn Chân mỉm cười:

- Cậu là ông chủ tất nhiên sẽ nắm quyền phủ quyết rồi. Chẳng qua cậu có thể ví dụ một số quyết định không thể sửa đổi được không?

Tần Dương mỉm cười:

- Ví dụ như việc mở rộng thị trường sẽ giao cho công ty Vũ Hồng, không mặc cả. Ví dụ như người phát ngôn của công ty sẽ là một ngôi sao nhỏ sắp nổi danh tên là Lý Tư Kỳ. Ví dụ như quản lý bộ phận tiêu thụ phải là Trang Mộng Điệp.

Tần Dương thẳng thắn nói:

- Những việc này cũng không phải là việc lớn gì. Trước mặt đây chỉ là một cái ao nhỏ khó mà để cho anh thoải mái thi triển tài năng được. Nhưng nếu anh có thể khiến nơi này phát triển hùng mạnh thì anh mãi mãi là CEO - là người dưới một người mà trên tất cả mọi người trong tập thể này.

Năng lực của Cung Kiếm được dì nhỏ khen không dứt miệng, Hàn Chân lại có thể làm đối thủ, thậm chí khiến Cung Kiếm phải hơi lép vế thì tuyết đối phải là một người cực giỏi.

Đối với người có tài năng thì Tần Dương chưa bao giờ keo kiệt, luôn sẵn sàng dành nhiều tín nhiệm và đãi ngộ cho họ. Đây là khí phách mà người làm việc lớn phải có, nếu không đợi đến lúc công ty phát triển thành một con quái vật khổng lồ thì một người không thể lo xuể được hết các việc.

Ủy quyền là thứ mà người quản lý phải học và phải hiểu rõ.

Huống chi Tần Dương cũng đưa ra một điều kiện là Hàn Chân phải chứng minh năng lực của mình là xứng đáng.

Tần Dương dừng một chút rồi cười nói:

- Với tình huống trước mắt thì nói thế nghe hơi xa vời viển vông thế nên bây giờ chúng ta nói chuyện thực tế trước. Anh Hàn mong muốn lương mỗi năm là bao nhiêu?

Hàn Chân thản nhiên nói:

- Lương cứng mỗi năm là 100 vạn, cộng thêm thưởng thì tổng cộng một năm là 150 vạn.

Tần Dương thoải mái đáp:

- Thế thì tôi cho anh hai lựa chọn. Thứ nhất là lương cố định một năm là 200 vạn, điều chỉnh tăng hàng năm, ngoài ra không được thêm gì khác. Thứ hai là lương cứng 50 vạn cộng thêm 3% tổng doanh thu. Ngay khi anh bắt đầu nhậm chức thì tỉ lệ 3% này sẽ được áp dụng. Nếu anh thể hiện năng lực càng mạnh thì mức phần trăm này càng tăng, tối đa lên đến 10%. Anh sẽ chọn loại nào?
Bình Luận (0)
Comment