Chương 383: Sao mà trùng hợp vậy?
- Loại thứ hai.
Hàn Chân đáp rất gọn gàng, không có chút do dự nào.
Tần Dương không hề cảm thấy bất ngờ tí nào. 3% lợi nhuận thực ra là tương đương với 3% cổ phần. Hơn nữa Tần Dương còn cho phép tỉ lệ này gia tăng do đó chỉ có người không có tài năng gì hoặc không có niềm tin vào nhà máy mới có thể lựa chọn mức lương cố định 200 vạn một năm.
Chỉ cần làm một phép tính đơn giản, nếu một năm lợi nhuận tiêu thụ là 5000 vạn thì 3% lợi nhuận tương đương 150 vạn. Cộng thêm lương cứng 50 vạn thì đã là 200 vạn rồi.
Lợi nhuận 5000 vạn đối với một số nhà máy thì rất khủng nhưng với mục tiêu của Tần Dương thì chỉ là muỗi.
Một năm còn không kiếm nổi 5000 vạn thì còn lập nghiệp gì nữa?
Nhưng mà nếu Tần Dương dám nói câu này ra thì sẽ bị người đời phun nước bọt dìm chết.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Vừa rồi tôi đã đưa ra sự lựa chọn về đãi ngộ cho anh nhưng chỉ giới hạn ở trong nhà máy sản xuất sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Nếu về sau khi chúng ta mở rộng thành tập đoàn mà anh vẫn muốn trở thành người điều hành thì chúng ta có thể thương lượng lại.
- Được.
Tần Dương đứng dậy giơ tay ra:
- Anh Hàn, hợp tác vui vẻ nhé.
Hàn Chân cũng đứng dậy đưa tay:
- Cảm ơn giám đốc Tần.
Cung Kiến đứng ở một bên nhìn thấy một màn này thì rất vui:
- Hàn Chân, anh đáp ứng lời mời không chút do dự làm tôi giật mình đấy. Mặc dù nói là làm về mảng chăm sóc sức khỏe nhưng anh còn chưa từng nhìn xem Tam Nguyên Thang trông như thế nào mà.
Hàn Chân mỉm cười:
- Hẳn là anh cũng hiểu tại sao trước đây tôi nhảy việc nhiều. Nguyên nhân là tôi bị trói buộc và hạn chế quá lớn khiến bó tay bó chân. Mặc dù có thể coi đây là bắt đầu lạ từ đầu nhưng tôi được nắm quyền tự chủ rất lớn. Thêm nữa đãi ngộ mà giám đốc Tần đưa ra không hề thấp chút nào, tại sao tôi lại không thử sức ở đây luôn?
- Còn về sản phẩm, đúng là tôi chưa nhìn thấy sản phẩm nhưng mà giám đốc Tần cũng chưa thấy sản phầm mà. Thế nhưng cậu ấy dám bỏ ngần ấy tiền, thậm chí sẵn sàng chi mức lương 200 vạn một năm để thuê tôi thì chắc chắn cậu ấy cực kì tin tưởng vào sản phẩm của mình.
Hàn Chân quay đầu nhìn Tần Dương rồi cười:
- Giám đốc Tần còn trẻ tuổi mà đã quyết đoán như thế, tôi ít ra cũng già hơn chục tuổi mà lại không dám mạo hiểm thì quá kém cỏi rồi.
Tần Dương mỉm cười, tự tin nói:
- Anh Hàn, tôi tin rằng về sau anh sẽ không bao giờ phải hối hận vì quyết định hôm nay:
Cung Kiếm cười nói:
- Bây giờ hẳn là chúng ta nên tiến hành kí hợp đồng chứ. À đúng rồi, công ty chúng ta tên gọi là gì nhỉ? Ngày mai tôi sẽ tiến hành đặt mua các vật dụng cần thiết. Hơn nữa trước đấy tôi nhớ cậu bảo rằng có người muốn làm cổ đông công ty mà, tôi cũng cần các tài liệu của họ nữa.
- Lấy tên công ty là Thiểm Điện đi.
Cung Kiếm gật đầu, hỏi tiếp:
- Vốn điều lệ bao nhiêu? Tỉ lệ như thế nào?
Tần Dương mặc nhiên là một cổ đông đã dùng 1300 vạn mua nhà máy, bốn người bọn Kim Cương mỗi người góp 5% cổ phần, còn cả Trang Mộng Điệp nữa.
Tần Dương cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Trang Mộng Điệp:
- Chúng tôi chuẩn bị đăng kí thành lập công ty, cô dự định sẽ đầu tư bao nhiêu cổ phần?
Trang Mộng Điệp cười tủm tỉm:
- Tối đa được đầu tư bao nhiêu?
Tần Dương thừa biết Trang Mộng Điệp có tiền, nếu không đã không dùng giá cao để mua căn nhà sát vách Tần Dương. Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Tôi có bốn người bạn định đầu tư 5% vị chi là 20%. Tôi muốn cổ phần khống chế, phần còn lại cũng không thể đưa cho cô hết vì còn cần chia cho nhân viên. Thế này đi, 15% ổn không?
Trang Mộng Điệp đáp không cần nghĩ:
- Không vấn đề. Từng đấy là bao nhiêu tiền?
Tần Dương giải thích cặn kẽ:
- Trước mắt đã dùng 1300 vạn mua nhà máy. Công việc kinh doanh ban đầu cũng cần không ít tiền. Thế nên sẽ đăng kí 3000 vạn, cô góp 450 vạn nhé.
Trang Mộng Điệp chốt hạ ngay tắp lự:
- Oke, để lát nữa tôi chuyển khoản cho cậu.
Tần Dương cười nói:
- Oke, mấy hôm nữa tôi sẽ gửi cô ký các văn bản có liên quan.
Tần Dương cúp điện thoại rồi ngẩng đầu lên nói:
- Cung Kiếm, anh đăng kí vốn điều lệ 3000 vạn, cổ đông 6 người. Tôi nắm 65%, bốn người khác mỗi người 5%, có một người nữa 15%.
Cung Kiếm gật đầu:
- Được, cậu cứ gửi tư liệu của họ cho tôi, ngày mai tôi sẽ tiến hành công việc.
- Ok.
Tần Dương lại cầm điện thoại lên bấm điện thoại của Liệp Ưng:
- Liệp Ưng, năm trước tôi có nói với mọi người về việc thành lập công ty. Bây giờ đang triển khai đăng kí. Mỗi người các anh góp 150 vạn tương đương với 5% nhé?
- Không vấn đề, cậu cho tôi số tài khoản để tôi chuyển tiền.
Tần Dương cười nói:
- Tốt rồi, các anh chuyển luôn cho tôi tài liệu cá nhân để hoàn tất thủ tục đăng kí nha.
- Oke.
Hàn Chân đứng ở một bên nhìn Tần Dương gọi điện chốt cổ phần thì ánh mắt mang theo vài phần kì dị.
Công ty nào lúc thành lập cũng phải lên kế hoạch kĩ lưỡng nhưng nhìn bộ dáng của Tần Dương thì chắc chắn trước đó chưa từng cân nhắc về tỉ lệ góp cổ phần của cô đông, chỉ bột phát nghĩ đến lúc gọi điện/ Thế nhưng những người mà hắn gọi điện cho đều không có dị nghị mà đồng ý chuyển tiền ngay. Cần tín nhiệm nhau đến mức nào mới có thể làm như thế?
Ngay cả nhà máy cũng không nhìn qua, chỉ cần một cuộc điện thoại là đã chấp nhận chuyển tiền …
Tần Dương cúp điện thoại, cười nói:
- Xong!
Cung Kiếm cũng cạn lời, chỉ đành giơ ngón cái lên:
- Tôi phục cậu.
…
Tại công ty Vũ Hồng.
- Cậu thấy sản phẩm mà bên tôi thiết kế như thế nào?
Tần Dương nhìn xem các phương án rồi cười nói:
- Khá tốt, tốc độ của bên cậu nhanh đấy.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười đầy tự tin:
- Cậu cho thời gian rất gấp nên chúng tôi cũng phải làm nhanh. Nhưng dù nhanh cũng không mất đi sự chuyên nghiệp.
Tần Dương lựa chọn một phương án trong số đó:
- Tôi cảm thấy mẫu mã bao bì này khá ổn. Cậu nghĩ sao?
Văn Vũ Nghiên cười đáp:
- Tôi cũng thấy ổn, phù hợp với chủ đề sức khỏe.
Tần Dương gật đầu:
- Được rồi, vậy thì tạm thời chọn loại này đi. Tôi sẽ mang tư liệu về để những người khác xem và cho ý kiến.
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Nghe đồn cậu dùng lương cao để mời một vị giám đốc?
- Đúng thế. Có anh ta quản lý thì tôi có thẻ bắt đầu làm biếng.
Văn Vũ Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Lập nghiệp mà còn lười. Quả là hiếm thấy.
Tần Dương cười ha ha một tiếng, hai người vừa nói xong thì tiếng bước chân vang lên. Tần Dương quay đầu thì thấy có một người đang ôm bó hoa hồng to đùng rực rỡ sắc đó. Sau đó một khuôn mặt đẹp trai nhô ra cười cười:
- Vũ Nghiên, tặng cho em này.
Lý Quân Hạo!
Tần Dương nheo mắt. Từ hoa bách hợp bây giờ đã chuyển sang tặng hoa hồng rồi, thằng này định theo đuổi Văn Vũ Nghiên một cách quang minh chính đại sao?
Lông mày của Văn Vũ Nghiên khẽ nhíu, nhìn thoáng qua Tần Dương ngồi ở đối diện rồi nói:
- Cảm ơn anh tặng hoa nhưng tôi không thể nhận.
Nụ cười của Lý Quân Hạo không tắt mà vẫn điềm nhiên đặt bó hoa lên bàn làm việc rồi quay sang liếc Tần Dương, mỉm cười nói:
- Trùng hợp ghê, không ngờ gặp được Tần Dương ở đây.
Tần Dương mỉm cười:
- Sao mà trùng hợp vậy?