Chương 384: Lời mời khó hiểu
Ánh mắt của Lý Quân Hạo rơi vào chồng văn kiện trước mặt của Tần Dương, trong ánh mắt lộ ra mấy phần hiếu kì.
- Hai người đang nói chuyện gì thế? Tôi không làm phiền chứ?
Tần Dương cười cười nói:
- Chúng tôi đang nói về vấn đề thiết kế sản phẩm của công ty.
Lý Quân Hạo sửng sốt:
- Tần Dương, cậu cũng định mở công ty á?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng thế, tôi muốn thử xem.
Lý Quân Hạo khen:
- Đại học Trung Hải quả là có vô số nhân tài. Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu mới chỉ là sinh viên năm nhất mà đã dám khởi nghiệp rồi. Cậu quả là lợi hại.
Hơi ngừng một lúc, Lý Quân Hạo hỏi:
- Tần Dương, công ty của cậu làm về lĩnh vực gì thế? Nếu có cơ hội chúng ta có thể hợp tác đấy.
Tần Dương cười nói:
- Công ty tôi chủ yếu kinh doanh các sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Nhưng tôi tưởng anh sống ở Tô Châu cơ mà, sao anh lại làm ăn ở Trung Hải à?
Lý Quân Hạo cười nói:
- Tô Châu không cách Trung Hải quá xa mà. Công ty của tôi chủ yếu cung cấp dịch vụ phòng cũ nên cũng mở không ít cửa hàng tại đây. Tính ra một năm tôi dành một nửa thời gian ở Trung Hải.
- Cung cấp phòng cũ?
Tần Dương cười nói:
- Công ty của anh tên là gì thế? Biết đâu tôi từng nghe qua?
Lý Quân Hạo cười nói:
- Công ty bất động sản Hạo Thiên. Trước mắt chúng tôi đang có một dự bất động sản ở Trung Hải đấy.
Tần Dương cười nói:
- Xem chừng làm ăn cũng phát đạt đấy chứ?
Lý Quân Hạo cười nói:
- Tôi cũng mới bắt đầu thôi. Hiện tại nhà nước thắt chặt các chinh sách về kinh doanh bất động sản nên chúng tôi cũng hơi khó khăn chút.
Lý Quân Hạo quay đầu nhìn Văn Vũ Nghiên ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Vốn dĩ tôi định mời mọi người cùng đi ăn cơm trưa. Hay là cả ba chúng ta cùng đi ăn đi. Dù công việc có bận rộn đến mấy thì cũng phải ăn cơm chứ?
Văn Vũ Nghiên từ chối nói:
- Hiện tại tôi đang rất bận rộn, có rất nhiều việc phải làm nên chuyện này để sau đi.
Lý Quân Hạo hơi bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, xem ra hôm nay tôi đến không đúng lúc. Vậy hẹn em lần sau.
Văn Vũ Nghiên gật đầu:
- Ok, hẹn lần sau vậy.
Lý Quân Hạo vẫy tay với Tần Dương:
- Tần Dương, lần sau gặp lại.
- Gặp lại sau.
Sau khi Lý Quân Hạo rời đi, ánh mắt Tần Dương rơi vào đóa hoa lớn ở trên bàn làm việc:
- Điều này chứng tỏ hắn đang chính thức theo đuổi cậu à?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười:
- Đó là việc của hắn. Tôi chưa hề nhận hoa mà.
Tần Dương cũng cười:
- Vậy tôi giải quyết bó hoa này giúp cậu nhé?
Văn Vũ Nghiên không thèm quan tâm đến chuyện này:
- Nếu cậu rảnh thì cứ việc.
Tần Dương liền đi tới chỗ cái bàn, ôm lấy bó hoa đỏ rực rồi đi đến sản của công ty, đưa cho cô gái lễ tân.
- Cô gái xinh đẹp, bó hoa này tặng cô, chúc cô có một ngày vui vẻ.
Cô gái gặp tình cảnh này thì hơi sững sờ:
- Không phải đây là bó hoa mà người vừa mới vào đã cầm sao?
Tần Dương thuận miệng đáp:
- Đúng thế, là bó hoa mà anh ta tặng.
Cô gái này thấy thế thì bật cười, tất nhiên cô không tin lời đùa của Tần Dương nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười đón lấy bó hoa:
- Dù như thế nào thì cũng cảm ơn anh nhiều.
- Không cần khách sáo, so với những bông hoa này thì cô lại càng xinh đẹp gấp bội.
Tần Dương cười cười rồi đi vào phòng của Văn Vũ Nghiên.
Văn Vũ Nghiên lườm Tần Dương một cái:
- Cái gì mà so với những bông hoa này thì cô lại càng xinh đẹp gấp bội… Thả thính xong rồi chuồn đi như thế à?
Tần Dương cười ha ha:
- Cô gái ấy là một người rất đẹp mà. Tất nhiên một cô gái phải đẹp hơn những bông hoa rồi. Dù sao hoa cũng chỉ là hoa, sao sánh nổi vẻ đẹp của người con gái. Nhưng nói gì thì nói, cậu mới là người đẹp nhất trong công ty này.
Văn Vũ Nghiên lườm Tần Dương thêm cái nữa:
- Tại sao từ trước đến giờ tôi không biết rằng cậu lại dẻo mỏ thế chứ?
Tần Dương trêu ghẹo:
- Càng tiếp xúc nhiều thì cậu sẽ càng nhận ra tôi có nhiều ưu điểm.
Văn Vũ Nghiên bật cười:
- Trong đó hẳn là có khả năng tự tin đến mức ảo tưởng sức mạnh đúng không?
- Ha ha, chắc là thế.
Tần Dương nhìn đồng hồ rồi nói:
- Trưa rồi nè, tôi mời cậu ăn cơm nhé.
Văn Vũ Nghiên cười tủm tỉm rồi nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Tôi vừa mới từ chối Lý Quân Hạo đó.
Tần Dương không thèm quan tâm, chỉ nhún vai:
- Hắn là hắn mà tôi là tôi. Đây là hai đối tượng khác nhau. Nếu cậu đã thấy tôi có nhiều ưu điểm thì hẳn là không nên từ chối tôi chứ?
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Được rồi, để tôi mời cậu ăn cơm. Món quà mà cậu tặng hôm trước làm tôi rất thích, nên nếu không mời cậu đi ăn cơm thì tôi cảm thấy không ổn lắm.
Tần Dương mỉm cười:
- Được một cô gái xinh đẹp mời ăn cơm thì sao tôi từ chối được.
Văn Vũ Nghiên thu dọn đồ đạc rồi xách theo cái túi:
- Đi thôi, ở bên cạnh có một cửa hàng bò bít tết khá ngon, để tôi khao cậu ăn bò bít tết.
- Được rồi, cậu chủ chi thì chủ trì luôn đi.
Sau đó hai người Tần Dương và Văn Vũ Nghiên đi xuống lầu, tiến đến nhà hàng bò bít tết cách đó không xa.
Trong một chiếc Audi màu đen đối diện ở bên kia đường, Lý Quân Hạo đang ngồi ở ghế tài xế, âm trầm nhìn hai người Tần Dương đi cùng nhau.
Từ chối mình nhưng lại đi ăn với Tần Dương?
Kể từ sau sinh nhật của Văn Vũ Nghiên, Lý Quân Hạo vẫn luôn theo đuổi cô nhưng cô chưa bao giờ đáp lại.
Mình đã bao lần tặng hoa hồng nhưng cô ấy chưa bao giờ nhận.
Bây giờ mời ăn cơm cũng không đi.
Văn Vũ Nghiên luôn duy trì khoảng cách với mình, không cho mình cơ hội đến gần.
Đây rõ ràng là trực tiếp từ chối sự theo đuổi của Lý Quân Hạo. Nhưng gia cảnh nhà Lý Quân Hạo rất tốt, lại đẹp trai nên hắn chưa từng thất bại trong tình trường. Thế nhưng bây giờ đối mặt với Văn Vũ Nghiên khiến hắn không có biện pháp nào hữu hiệu.
Đối với đàn bà, trước khi lên giường thì kiêu ngạo như công chúa, còn sau khi đã bị chinh phục về cả thể xác và tinh thần ở trên giường thì hèn mọn như nô tỳ. Muốn chinh phục một cô gái hẳn là nên chinh phục thể xác của cô ta trước.
Lý Quân Hạo nắm lấy vô lăng rồi xiết chặt.
Không thể nào để cho bọn họ tiếp tục phát triển tình cảm như thế. Một khi người con gái đã yêu thì khó mà đoạt lại trái tim của cô ấy. Hắn nhất định phải ra tay loại bỏ Tần Dương trước khi Văn Vũ Nghiên yêu Tần Dương.
Cái tên Tần Dương này là một chướng ngại vật rất đáng gờm, nếu không lấy mạng hắn thì cũng phải làm cho hắn mất tư cách cạnh tranh.
…
Tần Dương đỗ xe xong rồi đi thang máy lên lầu ba.
Lúc hắn đang định lấy chìa khóa mở cửa thì phát hiện một phong thư kẹp ở trên tay nắm cửa.
Hắn cầm lấy phong thư thì thấy có một từ giấy ghi vài chữ:
- Đêm nay, 10 giờ, tại bến tàu phía tây thành phố, không gặp không về.
Tần Dương nhíu mày, trên bức thư không kí tên. Là ai gửi thư này nhỉ?
Tần Dương giơ cổ tay lên nhìn thì thấy đồng hồ đã điểm 8 rưỡi tối.
Tần Dương mở cửa ồi đi vào phòng, lật tờ giấy qua lại mấy lần để nghiên cứu nhưng không có manh mối gì cả,
Đi?
Hay là mặc kệ không đi?
Tần Dương nghĩ nghĩ rồi đi vào phòng ngủ, mở ra tủ sắt ở đầu giường.
Trong hòm sắt có không ít đồ vật, Tần Dương lấy một cây súng lục và một băng đạn. Sau khi lắp vào súng thì hắn giắt vào thắt lưng rồi thả quần áo che ở ngoài.
Tần Dương khóa tủ sắt lại rồi quay người đi xuống lầu. Sau đó hắn lái xe đi về hướng bến tàu ở phía tây thành phố.