Chương 385: Mày là người tu hành!
Chiếc của Tần Dương yên lặng không tiếng động chạy vào bến tàu phía tây thành phố. Bến tàu lúc này đã vô cùng yên tĩnh, không một bóng người, chỉ có vài cây đèn đường, tản ra ánh đèn hoàng hôn.
Tần Dương dừng xe lại, sau đó nương theo đường mòn lót đá xanh đi đến chỗ bức tượng đã hẹn.
Nếu Tần Dương chỉ là một người thường, vậy Tần Dương tuyệt đối sẽ không đến. Cuộc hẹn không đầu không đuôi như vậy, Tần Dương chỉ sẽ xem nó là một trò đùa dai.
Tần Dương đến, hắn cũng muốn xem rốt cuộc ai đang hẹn mình.
Là bạn?
Hay là thù?
Có điều Tần Dương vẫn vô cùng cẩn thận, mang theo súng lục đề phòng bất trắc. Dù sao thân phận Tần Dương đặc biệt, nếu thật sự là kẻ thù của hắn, vậy đối phương tuyệt đối không dễ đối phó.
Tần Dương đi bộ chừng năm phút đã đến vị trí pho tượng.
Tần Dương ngẩng đầu nhìn, đèn đường xung quanh không ngờ đều đã hỏng hết. Điều này khiến cho một khoảng lớn quanh bức tượng đều là một màn đen tối.
Tần Dương nhíu mày, trong lòng tăng thêm mấy phần cảnh giác.
Trên đường đi, tuy đèn đường thưa thớt, ánh đèn tuy ảm đạm, nhưng tóm lại toàn bộ đều sáng, còn đèn đường quanh bức tượng này lại hỏng hết?
Tần Dương đi đến dưới một cái đèn đường, bước chân đạp trên mặt đất, bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thanh thúy, giống như là cái gì đó bị vỡ vụn.
Tần Dương rụt chân lại, lấy di động ra, mở chế độ đèn pin lên, chiếu xuống lòng bàn chân.
Mấy mảnh vỡ vụn xuất hiện dưới ánh sáng, tiếng vang vừa rồi chính là do Tần Dương đạp trúng mảnh vụn trong đó phát ra.
Chân mày Tần Dương cau lại, đèn đường này rõ ràng bị người ta dùng gì đó đập vỡ, cũng chính là nói có người không muốn đèn đường chỗ này sáng.
Xem ra người gặp mình cũng chẳng hiền.
Trái tim Tần Dương bắt đầu treo lên. Hắn cảnh giác nhìn chăm chú chung quanh, sau đó chậm rãi đến gần pho tượng.
Khi cách bức tượng còn bốn năm mét, Tần Dương bỗng dừng bước.
Ánh mắt Tần Dương chăm chú nhìn chằm chằm pho tượng:
- Ai đó, ra đây!
Sau bức tượng xuất hiện một người đàn ông toàn thân mặc quần áo đen. Trên đầu hắn mang một cái mặt nạ màu đen, giống như mặt nạ của kiếm khách, hoàn toàn bao bọc đầu hắn lại, kín mít, không thể thấy mặt mũi hắn chút nào.
Người đàn ông này đứng tại chỗ, cả người tựa như hòa làm một với bóng đêm, ánh mắt sau mặt nạ lộ ra tia sáng lạnh lẽo.
Mắt Tần Dương chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông xuất hiện quỷ mỵ như vậy, trầm giọng nói:
- Mày là ai, hẹn tao đến đây có việc gì?
Dưới chân người đàn ông áo đen đột nhiên phát lực, cả người giống như đạn đại bác xông về phía Tần Dương, tốc độ nhanh kinh người.
Trong chớp mắt, người đàn ông này đã vọt đến trước mặt Tần Dương, lấy chân trái làm trục, chân phải đột nhiên quét ngang, giống như một cối xay gió đập về phía đầu Tần Dương.
Một cước này vừa nhanh vừa độc, thậm chí còn mang theo tiếng xé gió mạnh mẽ.
Trong lòng Tần Dương kinh ngạc, giơ cánh tay lên, vận chuyển nội khí đến cánh tay đỡ đầu.
Người đàn ông áo đen mắt thấy động tác của Tần Dương, trong mắt lộ ra mấy phần quang mang lãnh khốc mà hài hước.
Chân hắn hung hãn đá vào tay Tần Dương, phát ra âm thanh nặng nề.
Tần Dương chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn từ chân đối phương truyền sang, cánh tay hắn đau nhói một trận, giống như bị người ta dùng búa tạ trực tiếp đánh lên vậy.
Cơ thể Tần Dương cũng không kìm được liên tục lui về sau mấy bước, lúc này mới làm hòa hoãn được lượng sức mạnh khổng lồ kia.
Người tu hành!
Trong lòng Tần Dương thất kinh. Sức mạnh người đàn ông áo đen này mạnh mẽ như vậy, chỉ có người tu hành mới có thể có sức mạnh to lớn như vậy, mới có thể đá ra một cước hung tàn như vậy.
Nếu Tần Dương chỉ là một người thường, không vận chuyển nội khí lên cánh tay, e là cú đá này đã đủ khiến tay hắn gãy lìa.
- Mày là người tu hành!
Trong lòng Tần Dương vừa xuất hiện ý nghĩ này, người đàn ông áo đen kia cũng đã bật thốt lên. Âm thanh trầm thấp tràn đầy sự khiếp sợ không che giấu được.
Vừa rồi hắn tưởng cú đá của mình hoàn toàn có thể phế bỏ cánh tay Tần Dương, nên khi hắn thấy Tần Dương dùng tay đỡ chân mình mới lộ ra ánh mắt hài hước và giễu cợt, vì hắn rất rõ sức mạnh cú đá này của mình, người bình thường căn bản không đỡ nỗi cú đá này.
Nhưng Tần Dương lại đỡ được!
Không bị thương chút nào!
Tần Dương nghe giọng người đàn ông áo đen kia, cũng ngẩn người một chút. Trong giọng nói đối phương tràn đầy khiếp sợ, điều này nói rõ đối phương cũng không biết lai lịch của mình?
Đối phương cũng không biết mình là người tu hành?
Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông áo:
- Mày là ai?
Người đàn ông áo đen không có nửa lời nói thừa, xông lên lần nữa, quyền cước như gió, chiêu thức tàn nhẫn.
Trong lòng Tần Dương cũng tò mò thân phận người đàn ông này. Hắn cũng không vội rút súng ra, cứ tay không nghênh chiến như vậy.
Thực lực của người đàn ông áo đen rất mạnh, ra tay cũng vô cũng tàn bạo, cả người giống như con khủng long bạo chúa đội lốt người.
Gạch sứ trên đất theo bước chân của người đàn ông áo đen mà vỡ vụn thành từng mảnh. Mỗi một cú của hắn đều mang theo lực đạo hung mãnh ít nhất mấy trăm cân.
Tần Dương không muốn liều mạng với hắn, bước chân linh hoạt, thân hình như mị ảnh không ngừng chuyển động. Quyền cước của người đàn ông áo đen luôn rơi vào khoảng không hoặc bị Tần Dương chặn lại.
Tần Dương đã rất lâu chưa từng giao thủ với người tu hành như vậy, giao chiến một phen, không ngờ đánh đến hưng phấn, gầm nhẹ một tiếng, người như mãnh hổ lao vào người đàn ông áo đen.
Một chuỗi công kích của người đàn ông áo đen bị Tần Dương đỡ được. Trong giây lát thân người hắn quỷ dị lộn một cái trên không trung, đá bên hông hung mãnh dị thường, trực tiếp đạp về phía tim Tần Dương.
Một cước này vừa nhanh lại quỷ dị, đá từ một góc độ hoàn toàn không ngờ được. Tần Dương cũng không kịp tránh né, chỉ có thể thu tay lại chắn ngực.
Cú đá này hung hãn đá vào tay Tần Dương, đá đến cho Tần Dương trượt về phía sau mấy mét, nhưng cú đá hung hăng quỷ dị này cũng bị Tần Dương cản lại.
Người đàn ông áo đen thấy Tần Dương đỡ được cước này, ánh mắt chớp động, không ngờ không nói tiếng nào xoay người bỏ chạy.
Tần Dương nhanh chóng đuổi theo nhưng phát hiện người đàn ông này đã vòng qua bức tượng khổng lồ đó, chui vào một khu rừng nhỏ sau bức tượng cách đó không xa, động tác nhanh chóng, hiển nhiên đối phương đã sớm thăm dò đường lẩn trốn ổn thỏa.
Tần Dương không đuổi theo, nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương biến mất, nhíu mày.
Người này là ai ?
Một lời không hợp đã xuất thủ, hơn nữa ra tay hung hãn, ra tay không chút lưu tình, có vẻ muốn đưa mình vào chỗ chết.
Kì quái nhất chính là đối phương hình như cũng không biết mình là người tu hành, vừa rồi không ngờ vẫn không nhịn được kinh ngạc hét thành tiếng.
Đối phương hình như tưởng rằng sẽ thắng chắc mình, sau đó phát hiện mình là người tu hành, không làm gì được mình. Ngay cả cú đá quỷ dị kia cũng bị mình cản lại nên chọn cách chạy trốn.
Trong đầu Tần Dương suy nghĩ đến cú đá vô cùng quỷ dị hung tàn cuối cùng của đối phương, cú này chắc là một chiêu thức, có lẽ mình nên hỏi sư phụ thử, xem ông có biết lai lịch của chiêu này không…