Chương 386: Nội tình của hai bên
Ở một bên khác của rừng cây, một người áo đen vừa chạy ra khỏi khu rừng, ngoái đầu lại không thấy Tần Dương đuổi theo thì thở phào.
Sau đó, kẻ này chạy về một chỗ tối, đứng dưới bóng của một tán cây rậm rạp rồi lột khăn trùm đầu ra. Dưới tấm khăn này là một khuôn mặt đẹp trai nhưng mà hiện tại còn pha thêm một chút u ám, âm trầm.
Người này chính là Lý Quân Hạo.
Từ trước tới giờ Lý Quân Hạo chưa bao giờ là một kẻ biết nhẫn. Thế nên ngày khi hắn quyết định sẽ giải quyết Tần Dương thì bắt tay vào hành động ngay lập tức.
Vốn dĩ Lý Quân Hạo dự định sau khi đánh ngã Tần Dương thì sẽ phế đi hai chân khiến Tần Dương không thể đứng dậy nổi.
Văn Vũ Nghiên ưu tú như thế chắc chắn sẽ không thể gả cho một kẻ tàn phế. Dù rằng Văn Vũ Nghiên có muốn nhưng cha mẹ của cô cũng sẽ phản đối. Thế nhưng Lý Quân Hạo không lường trước được là Tần Dương không những là một người tu hành mà còn có thực lực không thấp.
Vốn bản thân Lý Quân Hạo có thiên phú tu hành cực cao, được cả nhà họ Lý kí thác kì vọng, dồn hết tài nguyên bồi dưỡng cho hắn nên hắn đã tu luyện được nội khí từ khi còn rất trẻ. Vậy mà Tần Dương mới hai mươi tuổi cũng đã nắm giữ nội khí!
Điều này có thể nói rõ rằng thiên phú tu hành của Tần Dương không hề thấp hơn hắn, đồng thời cũng rất có địa vị.
Trên con đường tu hành, bên cạnh thiên phú thì tài nguyên cũng là một yếu tố quan trọng.
Không thể nào có chuyện một người tu hành trẻ tuổi nắm giữ thực lực như thế lại đột nhiên xuất hiện.
Mặc dù khoảnh khắc hai người giao đấu chỉ trôi qua trong chớp mắt thế nhưng Lý Quân Hạo cũng nhận định được rằng mình không có nhiều phần thắng. Thậm chí vào thời khắc cuối cùng hắn liều mình xuất ra võ kỹ độc môn Toàn Tâm Cước của nhà họ Lý cũng không thắng được.
Hành động lần này quá liều lĩnh và lỗ mãng.
Đứng dưới bóng tối, Lý Quân Hạo nhíu chặt lông mày. Nếu như đối phương là người có địa vị thì nhiều khả năng có thể tra ra lai lịch của mình dựa vào cú đá cuối cùng kia.
Nhưng mà dù sao cũng không có chứng cứ nên Tần Dương không thể làm gì được hắn.
Có lẽ hắn nên hỏi thăm Văn Ngạn Hậu về lai lịch của Tần Dương. Trước đó, Văn Ngạn Hậu từng nhắc đến sư phụ của Tần Dương nhưng Lý Quân Hạo không quá quan tâm. Bây giờ ngẫm lại thì bản thân đã quá sơ suất, hay đúng hơn là bản thân hắn vốn không coi Tần Dương là đối thủ ngang hàng.
Lý Quân Hạo trầm mặc rồi khởi động xe.
- Sư phụ, con muốn hỏi thăm một việc.
Thông qua cuộc gọi video, Tần Dương cười hì hì hỏi Mặc Vũ:
- Có một chiêu tấn công bằng chân rất kỳ lạ, góc độ thì xảo trá quái dị khiến người ta khó lòng phòng bị …
Ở đầu dây bên kia, Mặc Vũ trầm giọng nói:
- Con diễn tả lại cho sư phụ xem.
Tần Dương đứng thẳng dậy, cố nhớ lại tình cảnh giao chiến lúc trước rồi miễn cưỡng mô phỏng lại chiêu thức kì dị kia.
Mặc Vũ Nhíu mày:
- Con đã giao chiến với Lý Quân Hạo?
Tần Dương nhíu mày:
- Lý Quân Hạo ạ?
Mặc Vũ ừ một tiếng:
- Chiêu thức này là võ kỹ độc môn nổi danh của nhà họ Lý, gọi là Toàn Tâm Cước. Đặc điểm của nó là tấn công bất ngờ khiến đối phương khó mà phòng bị. Đồng thời nội khí được tập trung tại mũi chân nên nếu đá chúng có thể giết chết kẻ địch. Con bắt gặp chiêu này ở đâu?
Tần Dương kể lại sự việc đêm qua cho Mặc Vũ rồi cười nói:
- Con còn đang suy nghĩ xem là người tu hành ở đâu lại ra tay với mình. Hóa ra là Lý Quân Hạo, kẻ này hơi kém kiên nhẫn đấy, mới có một chút mà đã nhịn không được.
Mặc Vũ nhắc nhở:
- Con không thể chủ quan. Theo như con miêu tả trước đó thì nhiều khả năng kẻ này không biết rõ thân phận của con nên mới tự mình xuất thủ. Sau này, khi hắn điều tra kĩ càng, biết rõ con là đệ tử Ẩn Môn thì lần giao chiến tiếp theo sẽ càng nguy hiểm. Con phải cẩn thận.
Tần Dương nghiêm túc đáp:
- Vâng ạ thưa sư phụ. Con hiểu rõ, chẳng qua bây giờ con đã biết là hắn ra tay thì chắc là nên xuất thủ trước để chiếm tiên cơ.
Mặc Vũ trầm giọng nói:
- Con muốn làm thế nào thì tự mình phân tích là được. Sư phụ chỉ dặn con một câu là hãy luôn cẩn trọng. Nếu như thế hệ trước của nhà họ Lý ra tay thì con chưa chắc đã là đối thủ. Dù rằng tình huống này khó xảy ra vì sư phụ vẫn còn sống sờ sờ ở đây.
Tần Dương gật đầu:
- Vâng thưa sư phụ.
Tần Dương cúp điện thoại rồi ngồi trầm ngâm trên ghế sofa.
Nếu có người đã đưa quà đến thì cũng cần đáp lễ mới phải đạo.
Nếu Lý Quân Hạo ra tay với mình mà mình không trả đũa thì lại khiến hắn tưởng mình yếu đuối dễ bị bắt nạt sao?
….
Tại tập đoàn Thiên Bác.
Văn Ngạn Hậu đứng lên khỏi chiếc ghế làm việc của mình, cười to nói:
- Quân Hạo, sao hôm nay lại có nhã hứng đến thăm chú thế này?
Lý Quân Hạo mỉm cười nói;
- Trước đó cháu vẫn luôn bận rộn với việc kia nên chưa có thời gian đến thăm chú Văn. Hôm nay tiện đường đi qua đây nên mới ghé vào chơi một lát ạ.
Văn Ngạn Hậu đi đến ghế sofa ngồi xuống, rồi nhiệt tình hỏi:
- Việc kia triển khai như thế nào rồi?
- Mọi thứ đang diễn ra rất tốt. Cháu phải cảm ơn chú Văn rất nhiều vì nếu không có chú đánh tiếng trước thì mọi thứ sẽ không thuận lợi như thế rồi.
Văn Ngạn Hậu xua tay không thèm để ý:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần khách khí. Chú với bố cháu đã là bạn nhiều năm, việc hỗ trợ này cũng là điều nên làm.
Dừng một lát, Văn Ngạn Hậu vừa cười vừa nói:
- Gần đây cháu có hay gặp Vũ Nghiên không?
Lý Quân Hạo cười khổ nói:
- Cháu có hẹn, hẹn rất nhiều lần nhưng do cô ấy quá bận rộn chuyện công việc nên không có thời gian, lần nào cũng từ chối cháu.
Văn Ngạn Hậu nhíu mày:
- Dù có bận đến mấy thì vẫn phải ăn cơm chứ. Quân Hạo, cháu phải cố lên. Chú rất là ưng ý cháu.
Lý Quân Hạo mỉm cười:
- Vâng ạ. Cháu nhất định sẽ cố gắng hơn. À đúng rồi, chú Văn ơi, cháu muốn hỏi một việc.
Văn Ngạn Hậu mỉm cười nói:
- Cứ hỏi đi đừng ngại.
Lý Quân Hạo hỏi khẽ:
- Trước đó cháu từng nghe chú nói về sư phụ của Tần Dương, không rõ lai lịch của người này ra sao ạ?
Văn Ngạn Hậu thở dài nói:
- Tần Dương là đệ tử của Ẩn Môn.
- Ẩn Môn!
Sắc mặt của Lý Quân Hạo biến đổi:
- Ẩn Môn truyền từ thượng cổ, mỗi đời chỉ có một truyền nhân. Là Ẩn Môn này ạ?
Văn Ngạn Hậu gật đầu:
- Chính xác. Sư phụ của Tần Dương là Mạc Vũ trước kia cũng từng giao đấu với chú và bố cháu. Không biết cháu từng nghe qua chuyện này chưa?
Sắc mặt Lý Quân Hạo trở nên nghiêm túc:
- Cháu từng nghe bố nói qua về việc này. Lúc trước Mặc Vũ từng làm cho gia đình cháu phải mất mặt. Bây giờ không biết Tần Dương đến Trung Hải làm gì.
Văn Ngạn Hậu thẳng thắn nói:
- Mặc Vũ muốn Tần Dương cưới Vũ Nghiên làm vợ.
Lý Quân Hạo biến sắc:
- Không biết chú Văn nghĩ gì về việc này ạ?
Văn Ngạn Hậu bất đắc dĩ nói:
- Tất nhiên là chú kịch liệt phản đối nhưng cô Thu lại bảo rằng chúng ta không thể can thiệp vào chuyện của bọn trẻ. Hơn nữa Vũ Nghiên là một con bé rất có ý thức tự chủ, việc liên quan đến hôn nhân đại sự của nó thì người làm cha như chú đây cũng không thể can thiệp. Sở dĩ chú giới thiệu cháu cho Vũ Nghiên là mong cháu có thể chiếm được tình cảm của nó. Với mối quan hệ giữa chú và bố cháu thì tất nhiên chú mong cháu trở thành con rể.
Dừng lại một lúc, Văn Ngạn Hậu nói tiếp:
- Chẳng qua nếu là như thế thì nhiều khả năng cháu sẽ phải giao đấu với Tần Dương. Trước đó chú không nói chuyện này ra là vì lo lắng cháu suy nghĩ nhiều. Nhưng giờ cháu đã hỏi thì chí cũng nói thẳng. Dù quyết định của cháu như thế nào thì chú cũng không trách.
Sắc mặt của Lý Quân Hạo bình tĩnh trở lại, hơi ngẩng đầu lên, nở nụ cười:
- Tần Dương rất lợi hại nhưng cũng chỉ là một người. Hãy để cháu đấu với hắn xem truyền nhân của Ẩn Môn lợi hại đến mức nào.