Chương 387: Đệ tử Cổ Môn bị trục xuất
Lý Quân Hạo đã so chiêu với Tần Dương, mặc dù chỉ là vài chiêu đơn giản, nhưng Lý Quân Hạo cũng đã nắm được đại khái thực lực của Tần Dương nằm ở khoảng nào.
Hiển nhiên là kinh nghiệm chiến đấu của Tần Dương phong phú hơn Lý Quân Hạo nhiều lắm, có thể dễ dàng nhìn ra được điểm này từ việc Tần Dương có thể nhanh chóng chặn lại đòn Toàn Tâm Thối bất ngờ, hơn nữa hẳn là Tần Dương cũng không có dùng ra toàn bộ thực lực, vẫn còn giữ sức.
Lý Quân Hạo thừa nhận điểm này, nhưng ắn vẫn tin rằng mình cũng không kém Tần Dương là bao, nếu như hai người đánh một trận công bằng, Lý Quân Hạo cảm thấy chưa hẳn là mình sẽ thua.
Kỳ thật trong lòng Lý Quân Hạo vẫn có hơi không phục, vì Tần Dương chỉ vừa mới tròn 20 tuổi, mà hắn thì đã 26 tuổi rồi, hắn lớn hơn Tần Dương tận 6 tuổi, nhưng thực lực của hắn lại không thể áp chế được Tần Dương.
Đã biết rõ được gốc gác của Tần Dương, Lý Quân Hạo cũng không còn dám khinh thường Tần Dương như trước, dù sao trưởng bối của hắn đã từng giao chiến với sư phụ của Tần Dương rồi, lại còn bị thua rất thảm, những năm qua vẫn nhớ mãi không quên, bây giờ có cơ hội báo thù thì sao hắn có thể bỏ qua được?
Thế nhưng nên đối phó với Tần Dương như thế nào đây?
Lý Quân Hạo gọi điện thoại cho cha của mình là Lý Nam Thiên.
- Cha, đệ tử Ẩn Môn lại xuất hiện.
Lý Nam Thiên nghe vậy, lập tức cao giọng:
- Mạc Vũ? Hắn về Trung Hải ư?
- Không phải là Mạc Vũ, là đệ tử của hắn, tên là Tần Dương, năm nay vừa tròn 20 tuổi, là sinh viên năm nhất của Đại học Trung Hải, con vừa đánh với hắn xong, thực lực sàn sàn với con.
Lý Nam Thiên trầm mặc mấy giây:
- Mạc Vũ đâu?
- Không thấy hắn, hắn cũng không có ở Trung Hải, hắn phái đệ tử của hắn tới Trung Hải để cưới con gái của chú Văn, Văn Vũ Nghiên.
Lý Nam Thiên cười lạnh nói:
- Lúc trước Mạc Vũ rời khỏi Trung Hải, cuối cùng dẫn tới việc Thu Tư lấy chú Văn của con, nên giờ hắn không cam tâm đây mà.
Lý Quân Hạo trầm giọng nói:
- Chú Văn muốn con theo đuổi Văn Vũ Nghiên, hiển nhiên là vì quan hệ của dì Thu nên hắn không tiện ra tay, nên hắn muốn mượn tay con để đối phó Tần Dương, từ trước tới giờ Ẩn Môn luôn đơn truyền một mạch, chỉ cần tiêu diệt Tần Dương, là có thể khiến cho truyền thừa của Ẩn Môn tạm thời bị cắt đứt, cũng có thể trút giận cho cha!
Lý Nam Thiên dặn dò:
- Con định làm thế nào?
Hiển nhiên là Lý Quân Hạo đã cân nhắc từ trước:
- Con đã ra tay một lần, còn sử dụng Toàn Tâm Thối, chỉ cần hắn không phải thằng đần, hẳn cũng đã đoán được thân phận của con rồi, nên con cũng không đinh ra tay tiếp, con định mời người đối phó hắn.
Ở đầu bên kia, giọng nói của Lý Nam Thiên khẽ trầm lại:
- Sát thủ?
- Sát thủ đương nhiên cũng là một cách, chẳng qua lúc trước con cũng đã điều tra được một số chuyện, Vũ Văn Đào của nhà Vũ Văn ở Trung Hải đã từng thuê sát thủ giết Tần Dương, nhưng cuối cùng không những thất bại mà còn bị mò ra, sau cùng còn phải vào tù nữa, sát thủ bình thường rất khó giết được Tần Dương, dù sao hắn cũng là một người tu hành.
Lý Nam Thiên ừ một tiếng:
- Ta cũng muốn dặn con, đánh rắn nhất định phải đánh vào chỗ bảy tấc, nhất định phải một đòn lấy mạng, nếu không sẽ bị cắn lại. Nếu như khả năng thành công của sát thủ đã không cao, vậy con định tìm người như thế nào?
Lý Quân Hạo cười lạnh một tiếng:
- Hai năm trước con có quen biết một tên đệ tử bị đuổi khỏi Ngũ Tiên Môn ở Miêu Cương, hắn thích cờ bạc lại háo sắc, rất giỏi nuôi cổ (sâu độc), con sẽ bỏ tiền ra để hắn ra tay, khiến cho Tần Dương phải chết một cách không rõ ràng.
Lý Nam Thiên trầm ngâm chốc lát, dặn dò:
- Cổ độc của Ngũ Tiên Môn độc đáo số một Hoa Hạ, vô cùng bá đạo, nếu như con có thể làm cho người kia ra tay đương nhiên là tốt nhất, nhưng con phải nhớ kỹ, không được tham gia vào quá sâu, nếu không sau này rất khó thoát thân, hiểu không?
Lý Quân Hạo cười ha ha, tự tin nói:
- Cha cứ an tâm, con nắm chắc mà.
Lý Quân Hạo cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
- Này, Lý đại thiếu gia, cậu muốn mời tôi uống rượu đấy à?
Trên mặt Lý Quân Hạo lộ ra vẻ khinh bỉ, nhưng vẫn nói chuyện rất nhiệt tình:
- Đúng vậy, tâm tình có chút không tốt, muốn uống rượu, cậu có thời gian rảnh không?
- Ha ha, tất nhiên là tôi có thời gian uống rượu rồi, đương nhiên, nếu như có thêm mấy em xinh tươi nữa thì càng tuyệt.
Lý Quân Hạo cười ha ha nói:
- Đã có rượu ngon lại làm sao mà không có mỹ nữ được đây, chỉ là mỹ nữ nhiều quá, tôi sợ cậu chịu không nổi thôi!
- Lý đại thiếu cậu đừng xem thường tôi như vậy chứ, một chọi mười thì tôi không dám, nhưng mà một mình tôi chấp ba bốn em thì vẫn dư sức!
Lý Quân Hạo cười ha hả, nói thời gian và địa điểm, sau đó cúp máy.
Nụ cười trên mặt Lý Quân Hạo dần biết mất, mà ánh mắt của hắn cũng dần trở nên lạnh lùng hơn.
Hai năm qua đã bỏ ra không ít tiền cho tên này, xem ra bây giờ cũng nên thu lại một ít vốn rồi!
...
Trong phòng VIP của club Phong Hoa, Lý Quân Hạo đang ngồi dựa vào ghế salon, trầm ngâm suy nghĩ.
Cửa phòng VIP được được đẩy ra, một người đàn ông tuổi khoảng 35-36 để hai hàng ria mép trông rất lộn xộn, đội mũ quả dưa lệch sang một bên đi vào, cười tủm tỉm chào hỏi.
- Lý đại thiếu, đang nghĩ cái gì vậy, nghĩ tới đàn bà sao?
Lý Quân Hạo lấy lại tinh thần, cười ha ha nói:
- Đúng, mà cũng không đúng... Tiền Bân, đến đây ngồi đi, hôm nay chúng ta không say không về.
Tiền Bân ngồi xuống kế bên Lý Quân Hạo, hắn liếc mắt qua lại hai bên, hỏi:
- Chỉ có hai chúng ta thôi sao?
Lý Quân Hạo cười nói:
- Ừ, cứ uống rượu đi, thích gọi bao nhiêu em cũng được.
Tiền Bân híp mắt cười cười:
- Lý đại thiếu là người hào phóng, chẳng qua tự dung hôm nay cậu tìm tôi, hẳn cũng không phải chỉ để uống rượu đâu nhỉ?
Lý Quân Hạo cười nói:
- Tôi theo đuổi người đẹp không thành, còn bị thằng khác làm mất mặt, bây giờ đang rất khó chịu.
Tiền Bân nháy mắt mấy cái, trong ánh mắt lóe lên vẻ xảo quyệt, cười tủm tỉm nói:
- Người có thể làm cho Lý đại thiếu mất mặt, cũng tuyệt không phải hạng tầm thường. Sao vậy, cậu muốn nhờ tôi đi dạy dỗ hắn, để đối phương biết khó mà lui sao?
Lý Quân Hạo cười cười, nhìn thẳng vào mắt Tiền Bân, hắn biết Tiền Bân cũng hai năm rồi, người này thích cờ bạc, lại háo sắc, nhưng thực tế cũng là hạng người khôn khéo, muốn sai bảo hắn cũng không dễ, hơn nữa loại người này không thấy mồi tuyệt đối không thả chim ưng.
- Người này không chỉ có thù oán với tôi, mà còn có thù với nhà họ Lý nữa, nhưng tôi cũng không tiện ra mặt đối phó hắn, Tiền Bân, cậu có kỳ thuật hơn người, nếu cậu giúp tôi lần này, người anh em này tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu!
Tiền Bân hơi nheo mắt lại cười nói:
- Lý đại thiếu, cậu muốn tôi làm như thế nào ?
Lý Quân Hạo nâng ly rượu lên, khẽ nói:
- Ngũ Tiên Môn có cổ thuật vô song, người trúng cổ độc thường chết mà chẳng hay biết gì, thậm chí ngay cả thiết bị y học hiện đại nhất cũng không thể phát hiện ra được…
Tiền Bân sắc mặt hơi hơi biến đổi:
- Cậu muốn giết người kia?
Lý Quân Hạo nhìn thẳng vào mắt Tiền Bân, khẽ cười nói:
- Chỉ có người chết mới có thể không tranh không đoạt, mới có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Tiền Bân cầm bình rượu lên, tự rót cho mình một ly, lại không vội vã quát, hắn nâng ly rượu lên rồi lặng lẽ nhìn, cứ như trong ly rượu có một đóa hoa vậy.
- Dính tới người chết thì chuyện này lớn rồi đấy, hơn nữa đối phương có thể làm cho Lý đại thiếu cậu mất mặt, chắc chắn lai lịch cũng không nhỏ, nếu như tôi nhúng tay vào, rất dễ rước họa vào thân…
Lý Quân Hạo cười cười nói:
- Đối với kẻ khác thì rất khó, nhưng dối với cậu mà nói, cái này chẳng phải là dễ như ăn cháo hay sao. Mặc kệ hắn có thân phận ra sao, đối với cổ độc của cậu chả phải đều giống nhau sao, sau khi hoàn thành, tôi đưa cậu 500 vạn.
Tiền Bân ngẩng đầu, con mắt hơi hơi nheo lại:
- 1000 vạn, hơn nữa phải giao trước!
Lãnh mang trong mắt Lý Quân Hạo lóe lên:
- Tốt, đồng ý!