Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 378 - Chương 388: Cái Chết Chân Thực

Chương 388: Cái chết chân thực
 

Lý Quân Hạo cũng không ở hộp đêm bao lâu. Tuy trong phòng VIP Tiễn Bân đã gọi không ít gái, ai cũng đều rất xinh đẹp quyến rũ, nhưng Lý Quân Hạo không có chút hứng thú nào.

Hắn xem thường.

Làm chút gì đó, xảy ra chút gì đó với những người phụ nữ này, hắn thậm chí sẽ sinh ra cảm giác mình bị “trêu đùa” hay bị “phiêu”.

Bên người hắn trước giờ không thiếu phụ nữ.

Trẻ tuổi nhiều tiền, dáng dấp đẹp trai như vậy, cho dù đi trên đường, thậm chí đều có con gái chủ động bắt chuyện, dù ngồi trong quán bar không làm gì đều sẽ có phụ nữ chạy đến ngồi, lên giường làm gì đó càng là chuyện quá đơn giản.

Lý Quân Hạo tìm Tiễn Bân chỉ là nói chuyện làm ăn, nếu đã bàn việc làm ăn xong, vậy hắn cũng không cần ở lại giả vờ nhiệt tình.

Cả hai đều biết đối phương là người thế nào, cần gì phải giả bộ?

Tiễn Bân ngồi giữa đám phụ nữ nhìn bóng lưng Lý Quân Hạo, trong ánh mắt lộ ra mấy phần thần sắc giễu cợt.

Công tử nhà giàu như vậy hắn đã gặp nhiều rồi, chẳng qua cũng chính là do có người như vậy, hắn một mình từ bỏ Ngũ Tiên Môn, dựa vào bản lĩnh nuôi cổ, mấy năm nay vẫn sống tiêu dao tự tại.

Được cái mình muốn thôi.

Một ngàn vạn, đủ để mình tiêu xài một khoảng thời gian. Chỉ sợ là sau khi xong việc, không thể sống ở Trung Hải này nữa.

Lý Quân Hạo đi thang máy, trực tiếp xuống bãi gửi xe dưới tầng hầm.

Hắn đi đến xe mình, nhưng mới đi vài bước hắn liền dừng lại.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang tựa vào đầu xe hắn, trong tay cầm một món đồ gì đó không rõ, đang rất tùy ý rạch từng cái một, toàn bộ mui xe đã bị rạch nát lung tung.

Lý Quân Hạo vừa nhìn liền nổi lửa giận, bước nhanh đi tới, quát lên:

- Làm gì đó, muốn chết sao?

Người đàn ông kia quay đầu, nhìn Lý Quân Hạo, tiện tay vứt bỏ vật trong tay, là một cục đá vụn.

- Xe của mày à?

Lý Quân Hạo đi tới, đưa tay nắm lấy cổ áo người đàn ông này, lạnh lùng nói:

- Con bà mà bị điên à, rạch xe tao? Mày là đang tìm chỗ chết…

Lý Quân Hạo đang chuẩn bị đánh tên này mấy bạt tai, người đàn ông chợt đưa tay bắt được cổ tay hắn, né người sang một bên, đột nhiên quyết liệt dứt khoát bẻ vai hắn sang một bên.

Lý Quân Hạo thất kinh hắn cố gắng giãy giụa nhưng chuyện xảy ra đột ngột, hắn căn bản không kịp phản kháng. Quan trọng hơn chính là cái tay đang nắm lấy cổ tay hắn đột nhiên nắm chặt giống như cái vòng sắt. Hắn dùng sức kéo cổ tay về, vậy mà không nhúc nhích!

Người này không ngờ cũng là một người tu hành!

Trên người đối phương đột nhiên bộc phát ra nội khí mãnh liệt khiến Lý Quân Hạo trong phút chốc biết được thân phận của đối phương.

Cùng lúc đó, cơ thể hắn cứ nặng nề bị nện xuống đất như vậy.

Cú ngã này vô cùng mạnh, người đàn ông này không chút nương tay. Lý Quân Hạo cảm giác xương cốt cả người mình tựa như đều bị gãy rời, vô cùng đau đớn.

Dù là như vậy, thân hình Lý Quân Hạo vẫn cố gắng lộn ngược, sau đó đột nhiên tung người lên.

Vào lúc hắn đang đứng lên, người đàn ông kia đã tiến đến lần nữa, hung hãn làm một cú đấm móc vào bụng hắn.

Lý Quân Hạo chỉ cảm thấy trong bụng tựa như bị đâm một nhát dao, kêu thảm một tiếng, theo bản năng khom người, chỉ là còn chưa cúi xuống, bàn tay của người đàn ông đã bóp cổ hắn, lực mạnh từ tay hắn truyền đến, cả người Lý Quân Hạo dường như bay lên cao, sau đó đùng một tiếng, bị cái tay này đấm vào cây cột sau lưng.

Trong bụng Lý Quân Hạo như có con dao đang đốt nóng, bơ đặc ra ra vào vào, đau đến mức hắn căn bản không thể tụ tập nội khí đan điền bình thường.

Một quyền này của đối phương vừa tàn bạo lại vừa rất điêu luyện, khiến mình nhất thời không thể tụ tập nội khí. Mình không thể tụ tập nội khí, trước mặt đối phương tuy vóc người không hề thua kém bao nhiêu, nhưng trên thực tế giống như đứa trẻ so với người lớn, không hề có năng lực phản kháng.

Lưng Lý Quân Hạo nặng nề đập vào cây cột xi măng, đau đớn vô cùng, đầu cũng đụng một cái, hoa mắt chóng mặt. Bàn tay đang bóp cổ khiến hắn có cảm giác hít thở không thông.

- Mày là ai?

Lý Quân Hạo cố gắng mở miệng hỏi, thanh âm giống như kéo bễ, khàn khàn mà khó khăn.

Người đàn ông mặt lạnh nhìn chằm chằm Lý Quân Hạo, ánh mắt lạnh lùng như điện, cả người trên dưới cũng tràn đầy sát khí không che giấu được

Người đàn ông mặt lạnh trở tay, trong tay đã xuất hiện một con dao, trong ánh mắt khiếp sợ của Lý Quân Hạo, con dao trực tiếp đâm xuống.

Con dao không đâm vào đầu hắn, mà cắm vào bên cạnh gò má của hắn, sau đó đâm vào tường xi măng phía sau.

Con dao sắc bén thậm chí rạch đứt lỗ tai hắn, một vệt máu xuất hiện rõ ràng trên đó, nhanh chóng mở rộng.

Con ngươi Lý Quân Hạo đột nhiên phóng đại, lỗ chân lông cả người trong nháy mắt giãn ra, mồ hôi như suối.

Giây phút mới vừa rồi kia, Lý Quân Hạo thật sự tưởng rằng mình đã chết chắc, xem chút không cầm được són ra quần.

Cái chết sượt qua người.

Ít nhất mới vừa rồi trong nháy mắt đó, cái chết lại chân thật như vậy.

- Lý Quân Hạo, mày đã làm chuyện gì trong mày rõ nhất. Từ hôm nay trở đi, không được đến gần Văn Vũ Nghiên. Nếu còn chơi bẩn đối phó Tần Dương, lần sau con dao này sẽ không sượt qua mặt mà sẽ trực tiếp cắm vào đầu mày!

Trong đầu Lý Quân Hạo giật mình một cái, Văn Vũ Nghiên, Tần Dương?

Người này ra mặt giúp Tần Dương?

Người đàn ông mặt lạnh thả lỏng tay, mặc cho người hắn trực tiếp xụi lơ xuống, lạnh lùng nói:

- Nhớ lời tao nói đấy.

Tay phải người đàn ông mặt lạnh vừa thu lại, con dao kia biến mất trên tay hắn tựa như trước giờ chưa từng xuất hiện. Người đàn ông mặt lạnh xoay người nhẹ nhàng đi vào bóng tối bên cạnh, sau đó biến mất không tiếng động

Lý Quân Hạo tựa vào cây cột, cảm thấy lỗ tai có chút đau nhói, đưa tay sờ một cái, phát hiện tay đầy máu. Người nhất thời không nhịn được nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.

Kẻ này là ai?

Sao hắn biết hành tung của mình?

Hắn vẫn luôn đang theo dõi mình sao?

Sức chiến đấu của người đàn ông này mạnh thật, hơn nữa khí tức tàn nhẫn sát phạt quả quyết hiện ra trên người hắn tuyệt đối không phải giả bộ. Kẻ này nhất định từng giết rất nhiều người!

Sau khi Lý Quân Hạo kịch liệt thở dốc mấy hơi, đứng lên mở xe của mình, ngồi lên ghế tài xế, nhìn lỗ tai bị thương của mình trong gương, xé chút giấy bịt lỗ tai lại, tựa vào ghế tài xế, người vẫn có chút nhũn ra.

Trước giờ hắn chưa từng đến gần cái chết như vậy. Sự khủng hoảng tột độ khoảnh khắc đó mang đến dù đến bây giờ vẫn rõ ràng như vậy. Đây là cảm giác trước giờ hắn chưa từng trải qua.

Hắn vốn cho rằng mình rất mạnh mẽ, rất ưu tú, không gì có thể làm khó mình. Nhưng trong giây phút vừa rồi, hắn lại cảm thấy mình giống như cá nằm trên thớt, dê con bị trói đợi làm thịt.

Mình phải làm sao?

Từ bỏ Văn Vũ Nghiên?

Nhận thua với Tần Dương?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Lý Quân Hạo, cả người liền giống như bị đánh một roi vậy, gương mặt cũng vặn vẹo.

Không!

Tuyệt đối không thể nhận thua!

Tần Dương phải chết!

Hắn nhất định phải chết!
Bình Luận (0)
Comment