Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 393 - Chương 403: Có Thể Xoa Thuốc Giúp Tôi Được Không?

Chương 403: Có thể xoa thuốc giúp tôi được không?
 

Lần này thì Danny không gượng đứng lên được nữa.

Hai cú đá cuối cùng của Tần Dương được dồn toàn lực, không hề lưu tình chút nào.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn phải chết nhưng đối với người tu hành phương Tây da dày thịt béo thì khác. Hai cú đá của Tần Dương dù tạo ra chấn thương rất nặng cho Danny nhưng không gây nguy hiểm gì đến tính mạng.

Danny nằm dưới đất, cố gắng vùng vẫy để đứng dậy nhưng thất bại.

Sinh viên trao đổi còn lại vẫn luôn đứng xem bèn chạy đến để vịn Danny đứng dậy. Danny đẩy hắn ra rồi vịn một cái cây bên cạnh để đứng lên. Bây giờ, trên mặt hắn chỉ còn sự ảm đạm của thất bại.

- Tao …. thua….

Danny nói một câu đầy cay đắng nhưng lại bổ sung thêm một câu nữa:

- Tao sẽ còn khiêu chiến mày lần nữa. Lần tới tao chắc chắn sẽ đánh bại mày.

Thanh âm của Tần Dương tỉnh táo mà bình lặng, không nghe ra hỉ nộ gì:

- Lúc nào tao cũng sẵn sàng tiếp chiến.

Thắng bại đã phân, Tần Dương không muốn dùng ngôn ngữ trào phúng hay nhục mạ đối phương.

Thắng lợi của Tần Dương là sự sỉ nhục lớn nhất của Danny.

- Đi!

Danny thấp giọng gầm một tiếng rồi đi về phía trước, mới đi được một bước thì lảo đảo suýt ngã sấp mặt. Đồng bạn của hắn vội vàng đỡ lấy, kéo tay hắn khoác qua bả vai của mình rồi đi về hướng bìa rừng.

Tần Dương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người Danny đi ra khỏi rừng cây. Mãi đến khi thân ảnh của bọn họ biến mắt khỏi tầm mắt thì thân thể của Tần Dương mềm nhũn, lập tức dựa vào một thân cây sau lưng, thở lấy thở để.

Hà Bằng Phi nhìn bộ dáng này của Tần Dương thì không nhịn được cười nói:

- Cứ nhất định phải cứng chọi cứng à? Lần này chắc chấn thương của cậu không lớn, nghỉ ngơi mấy hôm là sẽ tốt lên thôi.

Tần Dương quay sang cười khổ nói:

- Đúng thế, may mà gãy xương nhưng mà cả người đau nhức vô cùng luôn.

Hà Bằng Phi đi qua vịn Tần Dương:

- Ẩn Môn của cậu vốn dĩ không am hiểu lấy cứng đối cứng, sao cậu lại dùng sở đoản của mình để đấu với sở trường của đối phương? Sao không dùng phương pháp tối ưu hơn?

Tần Dương bĩu môi nói:

- Chẳng qua là tôi thấy ngứa mắt cái kiểu vênh váo của thằng đấy. Không phải cậy da dày thịt béo sao, tôi đánh cho nằm bẹp dí trên đất luôn.

Hà Bằng Phi khen:

- Đúng thế. Hai cước cuối cùng trông rất đẹp trai và phong độ khiến Danny ngã sấp mặt luôn không dậy được.

Tần Dương cười hắc hắc:

- Nếu hắn không gục thì tôi cũng không chịu nổi nữa. Nắm đấm của thằng này quả là có lực rất mạnh. Người tu hành phương Tây giỏi về luyện thể quả là danh bất hư truyền.

Hà Bằng Phi hiếu kì hỏi:

- Hiện tại thực lực của cậu ở cấp nào rồi?

- Sơ cấp mười huyệt.

Tần Dương không hề giấu giếm bởi thực lực là thứ mà chỉ cần động thủ qua là sẽ biết được đại khái. Huống gì bản thân mình vừa mới dốc toàn lực đấu với Danny nên không khó để Hà Bằng Phi nhận ra.

Tần Dương nói xong thì hỏi ngược lại:

- Còn anh thì sao?

Hà Bằng Phi cười đáp:

- Trung kì mười ba huyệt.

Tần Dương vô cùng kinh hãi:

- Không ngờ anh đã đạt đến cảnh giới tiểu thành.

Trên mặt của Hà Bằng Phi không có vẻ gì là đắc ý, chỉ nhẹ nhàng cười:

- Từ bé đến lớn, tôi chỉ làm duy nhất một việc là tu hành. Hơn nữa nhà họ Hà cũng không có yêu cầu cao như của Ẩn Môn, không yêu cầu đệ tử phải tinh thông mọi thứ. Thế nên dù thực lực hiện tại của tôi hơn cậu một chút nhưng nếu cậu tu luyện trong hoàn cảnh của tôi thì chắc chắn thực lực không kém tôi đâu.

Tất nhiên Tần Dương hiểu những lời Hà Bằng Phi nói là sự thật. Từ bé đến giờ, quả thực Tần Dương hao tốn rất nhiều thời gian để học tập nhiều loại kiến thức. Hơn nữa, hắn còn rèn luyện tại Long Tổ mấy năm, chấp hành nhiệm vụ cũng tiêu tốn nhiều thời gian. Dù thế thì trong lòng hắn vẫn không kìm được so sánh mình với Hà Bằng Phi.

Hình như hai năm gần đây mình buông lỏng quá nhiều.

Hàn Thanh Thanh đi đến bên cạnh Tần Dương, vịn cánh tay còn lại của hắn rồi hỏi:

- Cậu có muốn đi bệnh viện không?

Tần Dương cười nói:

- Chỉ là chấn thương da thịt, không tính là nặng, không có việc gì đâu nên cậu đừng lo lắng.

Đến bây giờ Hàn Thanh Thanh vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Mới vừa rồi cô đã chứng kiến màn quyết đấu của hai người, liên tục có cảnh người này bị kẻ kia đánh bay, đập vào thân cây còn khiến cây gãy luôn. Như thế thì cần có bao nhiêu sức mạnh cơ chứ?

Hai người vịn Tần Dương đi ra khỏi rừng cây, Hà Bằng Phi cười hỏi:

- Có cần tôi đưa cậu trở về không?

Tần Dương đứng thẳng lên, mỉm cười nói:

- Không cần, tôi tự lái xe về được.

Hà Bằng Phi hỏi:

- Cậu chuyển ra ngoài trường ở rồi à?

Tần Dương cười nói:

- Đúng thế, tôi ở tiểu khu Thiên Thủy Loan.

- Được rồi, thế thì tôi không tiễn nữa. Đoán chừng Danny cũng sẽ phải yên tĩnh một thời gian.

Tần Dương gật đầu:

- Oke. Vậy thì gặp lại sau.

Hà Bằng Phi phất tay rời đi. Tần Dương quay sang cười với Hàn Thanh Thanh:

- Đi thôi, để tôi đưa cậu đến dưới lầu.

Hàn Thanh Thanh vịn tay Tần Dương:

- Cậu thật sự không có vấn đề gì sao?

Tần Dương vặn tay vặn chân, tránh khỏi sự dìu đỡ của Hàn Thanh Thanh rồi cười nói:

- Không có việc gì, bây giờ cũng khuya rồi, cậu về nghỉ đi, hẹn ngày mai gặp lại.

Hàn Thanh Thanh cắn môi:

- Được rồi, nếu cần giúp gì thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.

Tần Dương ừ một tiếng, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hàn Thanh Thanh thì hiểu rõ cô ấy lo cho mình đồng thời cũng có nhiều nghi vấn. Hắn mỉm cười bảo:

- Tôi hiểu rằng cậu có rất nhiều câu hỏi. Tôi sẽ giải đáp cho cậu sau.

- Được rồi.

Tần Dương đưa Hàn Thanh Thanh đến dưới lầu, đợi khi cô đi lên lầu rồi với nhe răng nhếch miệng xuýt xoa đau đớn, sau đó hắn lái xe về nhà.

Đỗ xe xong, Tần Dương đi lên lầu, về đến gian phòng của mình, bỏ hết quần áo ra. Nhìn khắp toàn thân mình là những vết bầm sưng đỏ, hắn cười khổ.

Hắn thử đặt nhẹ tay lên vết bầm thì cảm thấy đau buốt tâm can.

- Sức mạnh của những kẻ dã man như Danny quả là đáng sợ.

Tần Dương lầm bầm một câu rồi lấy chai rượu thuốc mà mình điều chế ra. Nhưng khi hắn nhìn đến những vết bầm sau lưng thì cảm thấy hơi khó bôi thuốc.

Dù mình lợi hại thì tay cũng không đủ dài, khó mà xoa hết các vết bầm trên lưng.

Thế nhưng, nếu bây giờ không xử lý ngay thì ngày mai chúng sẽ càng thêm phiền phức. Bây giờ nhất định phải dùng rượu thuốc xoa cho tan hết máu bầm.

Tần Dương nghĩ một lúc rồi lôi điện thoại ra nhắn cho Trang Mộng Điệp ở nhà bên cạnh một tin nhắn:

“Ê, ngủ chưa?”

Sau đó hắn bỏ điện thoại xuống, dùng rượu thuốc xoa lên các vết thương ở trước ngực và bả vai. Mới xoa được mấy vết thì điện thoại báo có tin nhắn.

“Sao thế? Không ngủ được à?”

Tần Dương cầm điện thoại di động lên:

“Đánh nhau với người khác khiến trên người có mấy vết thương. Bây giờ cần xoa rượu thuốc để tan máu bầm. Nhưng mà vết thương sau lưng không với tới. Có thể xoa thuốc giúp tôi được không? Tất nhiên là nếu cô rảnh.”

“Oke, đợi chút, đến liền.”

Tần Dương tiếp tục giải quyết các vết thương khác. Vài phút sau, hắn nghe thấy một thanh âm mở cửa ở nhà đối diện, rồi chuông cửa nhà hắn vang lên.

Tần Dương tự nhìn mình rồi cũng lười mặc quần áo, luộm thuộm đi ra mở cửa.

Trang Mộng Điệp đi dép đứng ở cửa, trên người vận một bộ váy ngủ. Thấy cửa mở thì cô bước vào, vừa nhìn thấy thân thể Tần Dương thì trợn to mắt, hô lên thất thanh:

- Ối giời ơi, cậu vừa làm gì mà bị thương nhiều thế?
Bình Luận (0)
Comment