Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 394 - Chương 404: Đàn Ông Chủ Yếu Nhìn Khí Chất

Chương 404: Đàn ông chủ yếu nhìn khí chất
 

Tần Dương đưa Trang Mộng Điệp vào phòng, bất lực cười khổ nói:

- Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao, đánh nhau với người ta một trận!

Trang Mộng Điệp giật mình nhìn vết bầm chỗ này chỗ kia trên người Tần Dương, hút vào một hơi lạnh:

- Các người vì cái gì mà lại liều mạng như vậy? Không phải cậu đánh nhau lợi hại vậy sao, sao bị thương nặng thế?

Tần Dương đóng cửa phòng:

- Đối phương cũng rất lợi hại, nếu muốn phân cao thấp chỉ có thể liều mạng thôi.

Trang Mộng Điệp nháy mắt mấy cái:

- Chỉ là vì phân cao thấp?

- Phải, chính là vì phân cao thấp.

Trang Mộng Điệp điệp không hiểu hỏi:

- Tóm lại là vì chuyện gì chứ, vô duyên vô cớ muốn phân cao thấp, chỉ vì phân cao thấp thôi?

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, vì tôi rất giỏi võ, người khác cảm thấy giỏi võ hơn tôi nên thách thức tôi, vậy là đánh nhau thôi. Rất nhiều lúc đánh nhau vốn dĩ là vì một câu nói. Thật sự nếu là chuyện to lớn thì sẽ không đánh nhau, vì đánh nhau căn bản không giải quyết được.

Trang Mộng Điệp thở dài:

- Được rồi, tôi phải làm thế nào?

Tần Dương đưa rượu thuốc trên bàn cho Trang Mộng Điệp:

- Thoa rượu thuốc lên chỗ bị bầm trên lưng tôi, sau đó dùng lòng bàn tay xoa thật mạnh, xoa cho tan máu bầm bên trong, để dược lực của rượu thuốc ngấm vào. Nếu không ngày mai thức dậy vết thương này còn thảm hại hơn.

Trang Mộng Điệp gật đầu:

- Được, vậy cậu nằm xuống đi.

Tần Dương cởi trần cứ như vậy nằm trên ghế sofa, Trang Mộng Điệp ngồi bên cạnh, lau đều rượu thuốc lên chỗ đau của Tần Dương trước, sau đó bắt đầu xoa.

Tần Dương quay đầu lại, nhăn nhó nói:

- Mạnh thêm chút nữa, đừng sợ làm tôi đau.

Trang Mộng Điệp đứng lên, chân trần leo lên ghế soda, sau đó ngồi lên mông Tần Dương, hai tay mượn trọng lực của cơ thể mạnh mẽ xoa hai cái:

- Ngồi một bên không thuận tay, như vậy cậu không ngại chứ?

Hai tay Tần Dương quy củ đặt trên đầu phía trước ghế sofa, nghiêng đầu:

- Ừ, như vậy lực mạnh hơn nhiều, cô thấy hợp thì cứ làm đi. Canh ba nửa đêm gọi cô đến đây, thật ngại quá, ngày mai mời cô ăn cơm.

Trang Mộng Điệp cười nói:

- Chuyện ăn cơm đợi cậu khỏe rồi hãy nói. Bị đánh thảm như vậy, nhìn cũng không đành lòng, đánh thua rồi?

Tần Dương cười haha một tiếng:

- Sao có thể, đương nhiên là thắng. Tên đó càng thảm hơn tôi, trực tiếp được người ta đỡ trở về.

Trang Mộng Điệp bất lực lắc đầu:

- Các người ra tay nặng như vậy, không sợ đánh ra nông nỗi gì sao?

- Chúng tôi ra tay có chừng mực, tuy đấm mạnh nhưng không đánh vào vị trí trí mạng, cũng chỉ bị chút vết thương ngoài da thôi.

Trang Mộng Điệp ừ một tiếng, không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng xoa bóp vết bầm trên lưng Tần Dương.

Trang Mộng Điệp mặc váy ngủ, ngồi trên lưng Tần Dương như vậy, cặp đùi dài trắng nõn cứ như vậy kẹp chặt hông Tần Dương, trên người còn có mùi thơm nhàn nhạt, bay vào mũi Tần Dương.

Tần Dương hít mũi một cái, không quay đầu lại, nằm nghiêm chỉnh, cứ kéo dài như vậy đến khi xoa bóp xong.

Tần Dương vận chuyển nội khí, dù không nhìn thấy trên lưng cũng có thể cảm nhận được vết bầm trên lưng đã được xoa cho tan, khí huyết đã thông, lập tức nói:

- Uhm, được rồi, cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Trang Mộng Điệp dùng sức xoa bóp như vậy nửa ngày, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô từ trên người Tần Dương xoay người xuống, tiện tay vỗ mông Tần Dương một cái, cười hì hì trêu đùa nói:

- Khá căng đấy, rất được.

Sắc mặt Tần Dương tối sầm, xoay mình từ trên ghế sofa bò dậy, cũng không quan tâm câu đùa của cô, quỷ mới biết tiếp theo cô muốn nói gì?

Đàn ông và phụ nữ nói chuyện cười bậy bạ, phụ nữ có thể nói chuyện bẩn rất ưu nhã, nhưng đàn ông vừa nói bậy sẽ tỏ ra rất thô bỉ.

- Còn lại tự tôi làm, cô đi rửa tay trước đi, bên trong có nước rửa tay.

Trang Mộng Điệp cười híp mắt nói:

- Tiên sinh, xin hỏi cậu có hài lòng với sự phục vụ của tôi không, xin cho review tốt nha.

Tần Dương bất đắc dĩ trả lời:

- Thủ pháp không tệ, đánh giá năm sao.

Trang Mộng Điệp thản nhiên cười một tiếng:

- Vậy lần sau tiên sinh nhớ tìm tôi đó.

Tần Dương cũng bị Trang Mộng Điệp làm cho tức cười:

- Được, tối mai tôi vẫn tìm cô!

Tự Trang Mộng Điệp cũng buồn cười như vậy, đứng lên:

- Được, cậu tự thoa đi, tôi đi rửa tay.

Trang Mộng Điệp nhanh chóng rửa tay quay lại, ngồi trước mặt Tần Dương, nhìn Tần Dương xoa bóp vết bầm trước ngực và trên vai.

- Đây phải là lực mạnh cỡ nào, các người dùng gậy hỗn chiến à?

Tần Dương lắc đầu:

- Không, đây là vết thương ra đánh đấm, tên kia lực rất mạnh.

Trang Mộng Điệp cười nói:

- Nghe cậu nói hắn còn thảm hơn cậu, tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng của hắn rồi.

Hơi ngừng một chút, Trang Mộng Điệp chỉ vào má phải của Tần Dương:

- Chỗ này cũng thoa một chút, cũng may không bị biến dạng.

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, cũng may không bị biến dạng. Nếu không sau này không dễ tìm vợ rồi.

Trang Mộng Điệp cười haha nói:

- Không sợ, phụ nữ mấy năm nay chính là thích bốn loại đàn ông: cao ráo nhà giàu đẹp trai, lùn nhà giàu đẹp trai, cao giàu xấu, lùn giàu xấu. Cho dù cậu biến dạng thế nào đều có em gái theo đuổi. Hơn nữa đàn ông chủ yếu nhìn khí chất, biến dạng một chút có là gì?

Trang Mộng Điệp nháy nháy mắt, vẻ mặt thành thật nhìn Tần Dương:

- Nếu cậu bị biến dạng, em gái xinh đẹp đều không quan tâm cậu, còn có tôi mà. Cho dù cậu trở nên xấu xí tôi cũng không chê đâu!

Sức miễn dịch của Tần Dương đối với lời trêu đùa hay bày tỏ nửa thật nửa giả của Trang Mộng Điệp đã rất cao, thuận miệng đáp ứng nói:

- Được, đợi tôi biến dạng rồi, không ai thích nữa, sẽ đến quấn lấy cô, đến lúc đó cô đừng hòng chạy!

Trang Mộng Điệp cười híp mắt nói:

- Không chạy, tại sao phải chạy, tôi vui mừng còn không kịp nữa là. Vẻ ngoài của đàn ông là vô dụng nhất, có bản lĩnh đối xử với mình tốt mới là quan trọng nhất. Vẻ ngoài đẹp thế nào vẫn không phải cho người khác nhìn, ra ngoài câu dẫn tiểu mỹ nữ khác sao?

Tần Dương cười nói:

- Được rồi, được rồi, cô sắp thành chuyên gia tình cảm tồi. Thời gian không còn sớm, cô mau đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.

Trang Mộng Điệp điệp cười gật đầu:

- Được, vậy tôi đi về. Nếu có vấn đề gì, trực tiếp gọi điện cho tôi, đừng gửi tin nhắn, lỡ tôi không thấy thì sao.

Tần Dương cười nói:

- Gửi tin nhắn cho cô chính là sợ làm phiền cô ngủ. Nói ra có phải tôi khiến cô thức giấc không?

Trang Mộng Điệp híp mắt cười cười:

- Trùng hợp tôi dậy đi vệ sinh, vừa hay nhìn thấy, vận may cậu không tệ.

Tần Dương đương nhiên sẽ không tin lời Trang Mộng Điệp, cười nói:

- Được, lần sau trực tiếp gọi điện, mau về ngủ đi.

Trang Mộng Điệp điệp xoay người đi ra ngoài:

- Ngày mai còn phải thoa mà, tối mai tôi đến sớm một chút.

- Được!

Tần Dương đưa Trang Mộng Điệp ra khỏi phòng, quay đầu nhìn gương trên tường, thấy gò má bị ăn một chưởng của mình, bĩu môi.

Cũng may mình ngửa đầu tránh bé, nếu không một quyền này đánh trúng, chẳng phải khiến răng mình rụng đi mấy cái sao?

Tên này ra tay thật ác độc!

Có điều, hehe, tên này e là phải nằm trên giường một hai ngày rồi…
Bình Luận (0)
Comment