Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 395 - Chương 405: Tu Luyện Điên Cuồng Vì Rửa Nhục

Chương 405: Tu luyện điên cuồng vì rửa nhục
 

Ánh mắt của những quần chúng hóng chuyện xưa nay vẫn luôn cực kì tinh tế.

Vào ngày thứ hai sau trận chiến, đã có người phát hiện ra vết thương trên mặt của Tần Dương khi hắn đi học.

- Tần Dương, vết thương trên mặt cậu là do cái gì gây nên thế?

Tần Dương cười cười:

- Đánh nhau với Danny nên bị thương.

- Ơ đã đánh rồi á? Ai thắng thế?

Tần Dương cười ha hả:

- Tất nhiên là tôi thắng rồi. Đoán chừng tên Danny còn chưa đi học nổi đâu.

- Trâu bò ghê.

- Ha ha, để tí nữa tôi đi nghe ngóng xem tên Danny kia có đi học không?

- Quả như tôi dự đoán, cái thằng Danny kia quả là đần độn mới đi khiêu chiến Tần Dương. Quả là cầu gì được nấy, cầu bị đánh nên bị đánh tơi bời.

- Ha ha, đúng rồi, cầu bị đánh nên bị đánh tơi bời. Mau đưa vụ này lên diễn đàn đi.

- Một kẻ ngoại lai mà dám lộ liễu theo đuổi hoa khôi của khoa chúng ta. Kẻ này phải bị trừng phạt. Tần Dương, chúng tôi ủng hộ cậu.

Tần Dương cười ha ha, chắp tay cảm ơn:

- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Những quần chúng hóng chuyện luôn có tấm lòng hiếu kỳ vô hạn. Rất nhanh, họ đã thu được một tin tức.

Danny quả nhiên không đi học.

Diễn đàn của trường Đại học Trung Hải lại một lần nữa sôi trào.

“Cầu bị đánh nên bị đánh tơi bời! Hoàng tử piano thắng thuyết phục, bảo vệ vinh quang!”

Rất nhanh, chủ đề này hiện lên điện thoại di động của Tần Dương làm hắn vừa đọc vừa cảm thấy dở khóc dở cười.

Tần Dương chưa bao giờ thích được nổi danh nhưng với những sự tình kiểu này thì hắn không ngại nổi tiếng một chút.

Có lẽ trong mắt người bình thường thì đây chỉ là một trận chiến tranh giành tình nhân. Thế nhưng chỉ có người tu hành mới hiểu hết được giá trị của trận chiến này.

Không ai bắt buộc Tần Dương phải tiếp chiến, không ai kì vọng Tần Dương phải thắng. Dù sao Tần Dương không thể đại diện cho Hoa Hạ. Thế nhưng ít ra Tần Dương cũng là một thành phần của cộng đồng tu hành giả tại Hoa Hạ, và hắn có thể đại diện cho Ẩn Môn.

Ẩn Môn không thể thua!

Trận chiến đó Tần Dương bắt buộc phải tiếp.

Cũng bởi vì Tần Dương lựa chọn tiếp chiến không do dự nên ngay cả người ẩn mình rất sâu như Hà Bằng Phi cũng chủ động đến tìm hắn. Mặc dù chỉ nói chuyện dăm ba câu và gặp mặt một lần nhưng Tần Dương nhận ra được Hà Bằng Phi mang theo thiện ý.

Nhờ chuyện này mà kết bạn với một người tu hành khác, quả là đáng giá.

Chỉ là không rõ những người tu hành khác đang ẩn giấu trong đại học Trung Hải sẽ có nhận định sao về việc này.



Tại ký túc xá của trường học.

Danny nằm trên giường, trong tay cầm điện thoại di động, sắc mặt trầm như sắt.

Không ngờ hắn thua.

Cuộc chiến của bọn họ không được cử hành công khai thế mà mọi người đều biết chuyện thì chắc chắn là do Tần Dương tiết lộ.

FUCK!

Danny vứt điện thoại xuống, phọt ra một lời chửi thề tức tối.

Hắn đến từ một gia tộc tu hành rất có tầm ảnh hưởng tại Mỹ. Gia tộc này đã truyền thừa hàng trăm năm, cũng đã đào tạo không ít nhân tài kiệt xuất. Trong thế hệ này, hắn là một trong những người nổi bật nhất, được mọi người trong nhà đặt nhiều hi vọng.

Việc hắn đến đại học Trung Hải với tư cách sinh viên trao đổi cũng là do sự sắp xếp của gia tộc. Mục đích là tạo cơ hội cho hắn giao thủ với người tu hành Hoa Hạ để chuẩn bị cho tương lai khi hắn gia nhập một đơn vị đặc thù của quốc gia và chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt.

Vị trí của Trung Hải ờ gần Kinh Thành, nhưng các vấn đề chính trị không phức tạp bằng. Hơn nữa nơi đây có nhiều cao thủ nên hắn được an bài đến Trung Hải.

Đây gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu quang minh chính đại khiêu chiến thì thua còn làm lại được chứ nếu thua trong lúc làm nhiệm vụ thì có khả năng cao là bỏ mạng.

Trước đó hắn cũng từng hoài nghi Tần Dương là người tu hành nhưng cũng không để tâm. Chỉ cần hắn thể hiện phách lối thì chắc chắn sẽ có tu hành giả lộ diện. Thế nhưng hắn không ngờ rằng đối thủ đầu tiên của mình lại khó nhằn như thế.

Bị đánh cho tời bời!

Khi hắn ở trong trạng thái chiến đấu thì toàn thân sẽ cứng rắn như đá, kể cả người bình thường có cầm dao chém lên người hắn cũng sẽ không lưu lại thương tích. Thế nhưng hai cú đá cuối cùng của Tần Dương lại làm hắn bị thương đến mức hôm nay cũng chưa dậy nổi.

Là người tu hành, hắn hiểu rõ ràng tình trạng của thân thể mình. Với thương tích như thế này thì phải nằm liệt giường bốn đến năm ngày mới hồi phục được như cũ. Thế nhưng Tần Dương ngay hôm sau đã đi học được, tựa như không có chuyện gì phát sinh. Điều này làm hắn cảm thấy thất bại, đồng thời cũng khiến sự tự tin vào khả năng của bản thân trở nên lung lay.

Cửa phòng mở ra, bạn cùng phòng của hắn là Kennard đi vào. Người này cũng chính là kẻ hôm qua đi theo Danny đên trận đấu.

Kennard nhìn Danny mang khuôn mặt tái nhợt thì không kìm nổi nụ cười:

- Cậu biết chuyện rồi à?

Danny hừ lạnh nói:

- Những kẻ kia chắc chắn đang rất đắc ý.

Kennard nhún vai:

- Hoa Hạ có một câu nói: thắng làm vua thua làm giặc. Những điều người thắng nói đều là chân lý.

Danny cắn chặt răng, nói:

- Tôi sẽ không để hắn đắc ý được lâu đâu.

Kennard nhíu mày:

- Cậu nói lời này là có ý gì?

Trong mắt Danny toát ra mấy phần kiên quyết:

- Tôi muốn tăng thực lực của mình lên thật nhanh. Tôi không đến Hoa Hạ để chịu thất bại.

Sắc mặt của Kennard trở nên giật mình:

- Danny, chẳng lẽ cậu muốn sử dụng phương pháp tu luyện kia của gia tộc cậu đấy à?

Danny ừ một tiếng:

- Đúng thế. Phương pháp này cần người hỗ trợ nên cậu phải giúp tôi, Kennard.

Kennard cố gắng khuyên nhủ:

- Tôi giúp cậu thì không có vấn đề gì nhưng phương pháp tu luyện đó quá mức điên cuồng. Mặc dù thực lực sẽ tăng nhanh nhưng nguy hiểm cũng lớn bởi nó kích thích tiềm lực của thân thể quá độ nên sẽ gây tổn thương, tàn phế, thậm chí tử vong. Hiện tại cậu mới hai mươi tuổi, cũng là người nổi bật trong cùng thế hệ, không cần phải nóng lòng tranh hơn thua.

Danny kiên quyết lắc đầu:

- Không! Tôi đã nghĩ kĩ trong một ngày qua rồi. Trong thiên hạ vốn không có bữa cơm nào miễn phí. Muốn nắm giữ thực lực mạnh mẽ hơn người thì phải chịu những nỗi khổ mà không ai chịu được. Hoa Hạ cũng có câu: chỉ có trải qua gian nan thì mới đạt được thành tựu hơn người.

Kennard nhíu mày, trầm mặc trong giây lát rồi có thuyết phục:

- Tôi vẫn khuyên cậu thận trọng suy nghĩ lại.

Ánh mắt của Danny nhìn Kennard chằm chằm:

- Tôi cũng đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Tôi sẽ gánh mọi hậu quả. Dù tôi có gặp phải chuyện gì thì cũng sẽ không trách cậu, cậu cũng không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào. Cậu chỉ cần nói một câu thôi: giúp hay không giúp?

Kennard thở dài, cười khổ nói:

- Được rồi, tôi sẽ giúp cậu. Thực ra gia tộc của chúng ta gửi chúng ta đến đây cũng là vì rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm. Tất cả cũng chỉ vì xây dựng tương lai tốt đẹp hơn chứ không hẳn muốn chúng ta đánh bại tất cả mọi người.

Danny lắc đầu nói:

- Tôi chưa từng nghĩ muốn đánh bại tất cả người tu hành bằng tuổi nhưng tôi không cam lòng nhận một thất bại triệt để như thế. Cậu cũng thấy đấy, thằng kia quá kiêu ngạo, dám dùng sở trường của chúng ta để đánh bại chúng ta. Đây là một sự sỉ nhục.

Kennard không nói lời nào. Quả thật, người tu hành phương Tây bị người tu hành phương Đông dùng nắm đấm đánh cho đo đất chắc hẳn tạo thành một cú sốc không nhỏ với Danny vốn luôn tự phụ là thiên tài.

- Được rồi, bao giờ thì bắt đầu?

Danny thử vận động bả vai, tức thì mặt nhăn nhó vì đau đớn.

- Ba ngày, ba ngày sau sẽ bắt đầu. Tôi muốn tối đa là hai tháng sau sẽ khiêu chiến hắn lần nữa. Tôi muốn đánh ngã hắn trước mặt tất cả mọi người, rửa sạch nhục nhã đã phải nhận.
Bình Luận (0)
Comment