Chương 406: Tiếng sáo du dương
Tin tức Danny đòi chứng thực có chứng thực, được rất nhiều tân sinh viên vui vẻ nói, nhưng điều này đối với cuộc sống của Tần Dương cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại thì Danny khiêu chiến với việc Hà Bằng Phi bại lộ thực lực lại khiến cho Tần Dương nảy sinh ra một loại ý thức nguy cơ.
Tần Dương tự mình ngộ ra, hắn hơn nữa năm nay đã có chút lỏng lẻo, thực lực tiến triển cũng trì trệ, quả thật cần phải cố gắng.
Cái thế giới này có rất nhiều thiên tài, hơn nữa trong những thiên tài này thành phần nỗ lực cố gắng cũng rất nhiều, hắn nếu như dừng chân không tiến lên, vậy thì sẽ bị người khác giẫm ở dưới chân.
Cho dù có là đệ tử Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền, nếu như hắn thua, vậy mất chính là mặt mũi sư phụ, mất chính là mặt của môn phái.
Ngày xưa sư phụ Mạc Vũ hô mưa gọi gió ở Trung Hải, kết quả cuối cùng vẫn là ảm đạm rời đi, hắn ở Trung Hải có thể gặp tình cảnh chật vật hơn so với sư phụ hắn ban đầu, nếu như hắn không đủ cố gắng, không đủ lớn mạnh, vậy rất có thể dẫm lên vết xe đổ lần nữa!
Tần Dương quyết định lập ra cho hắn một kế hoạch, bất kể bận rộn bao nhiêu, mỗi ngày không thể ngừng chuyện tu hành, nếu không, chuyện hắn gặp phải so với sư phụ hắn có thể thảm hại hơn.
Bởi vì mối quan hệ của sư phụ, có biết bao nhiêu người hận hắn thấu xương thấu tủy?
Bây giờ thân phận của Tần Dương vẫn chưa hoàn toàn bại lộ, đã có Lý Quân Hạo cùng với người của Lý gia không rời mắt khỏi hắn, đến khi thân phận bại lộ, sợ rằng sẽ dẫn tới những kẻ thù lớn hơn.
Có lẽ là thấy được sự bận rộn của Tần Dương, công chúa Konnie cũng không bắt Tần Dương phải phục dịch cô nữa, mà nói là hắn sắp xếp thời gian, cuối tuần có thời gian mọi người lại đi chơi sau, nói không thể làm trễ nãi quá nhiều thời gian của Tần Dương, dẫu sao Tần Dương vừa phải học, lại vừa phải lập nghiệp.
Tần Dương cũng không kiên định, dẫu sao hắn thật sự cũng không có thời gian suốt ngày chạy theo công chúa Konnie đi khắp nơi ăn ăn uống uống, chỉ có thời gian duy nhất là lúc rảnh rỗi để tiếp đãi cô nữa thôi, cũng may cô đã quyết định ở lại tới ở một khoảng thời gian dài, nên cũng có thời gian.
- Cậu đánh nhau với tên sinh viên trao đổi đó sao?
Tần Dương đang trên lớp, tin nhắn của Văn Vũ Nghiên gửi tới, trong giọng nói tựa hồ có một chút cái ý gì đó vậy.
Tần Dương nghĩ nghĩ rồi trả lời:
- Cô biết người tu hành không?
Chuyện Tần Dương là người tu hành, Tần Dương không chuẩn bị giấu giếm Văn Vũ Nghiên, dẫu sao mẹ của Văn Vũ Nghiên, hoặc nói cách khác là Thu gia chính là gia tộc người tu hành, Văn Vũ Nghiên từ nhỏ đến lớn, cho dù tiếp xúc không sâu, nhưng cũng hẳn là biết.
- Biết.
Câu trả lời của Văn Vũ Nghiên rất dứt khoát, lúc Tần Dương vẫn còn nghĩ nên nói như thế nào, một tin nhắn lại tới tiếp.
- Cậu cũng là người tu hành đúng không?
Tần Dương khẽ mỉm cười, được rồi, nếu đã nói đến nước này, thì không cần giải thích.
- Đúng vậy, Danny là người tu hành nước Mỹ, hắn tìm tới tôi khiêu chiến, tôi phải tiếp nhận, hơn nữa không thể thua.
Văn Vũ Nghiên:
- Tôn nghiêm sư môn? Hay là mặt mũi của người tu hành Hoa Hạ?
Tần Dương:
- Cả hai.
Văn Vũ Nghiên:
- Cậu rất lợi hại?
Tần Dương:
- Tạm được, nhìn lên thì chưa đủ, nhìn xuống thì có thừa.
Văn Vũ Nghiên:
- Danny khiêu chiến với cậu, không phải là bởi vì Hàn Thanh Thanh sao?
Tần Dương:
- Ngoài mặt thì trông có vẻ là như vậy.
Văn Vũ Nghiên:
- Ý gì?
Tần Dương:
- Trừ lúc ở nhà ăn ra, hắn bày tỏ với Hàn Thanh Thanh, sau đó bất kể là lúc đang khiêu chiến với tôi, hay là lúc tôi đánh nhau với hắn, hắn cũng không hướng về Hàn Thanh Thanh chút nào cả, hắn chỉ là vì mượn cớ kiếm chuyện với tôi mà thôi.
Văn Vũ Nghiên:
- Cậu đồng ý khiêu chiến, chẳng lẽ không có nhân tố Hàn Thanh Thanh sao?
Tần Dương:
- Đương nhiên cũng có một chút, làm sao, cậu đang ghen à?
Văn Vũ Nghiên:
- Ghen cái đầu quỷ của cậu ấy, đừng ở đó mà tự mình đa tình nữa.
Tần Dương:
- Thấy cậu bỗng nhiên hỏi như vậy, tôi đương nhiên không nhịn được như vậy nghĩ thôi.
Văn Vũ Nghiên:
- Đừng nghĩ nữa, có nghĩ cũng bằng thừa, tạm biệt.
Tần Dương:
-...
Tần Dương cất điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Văn Vũ Nghiên hẳn không đến nỗi ghen, nhưng mà, là một phụ nữ, chú ý tới một người đàn ông, hơn nữa còn tò mò nguyên nhân, vậy ít nhất cũng có thể nói rõ quan hệ cũng không đến nỗi tệ, hơn nữa thật lòng quan tâm đến người đàn ông đó.
Tần Dương ngược lại cũng chưa từng nghĩ tìm mọi cách kéo quan hệ của hai người gần lại, cứ tự nhiên như vậy mà sống, gần đây bởi vì chuyện của công ty, hai người gặp nhau ngược lại cũng nhiều, quan hệ này tự nhiên cũng càng thêm hòa hợp.
Nếu như nói ngày trước cả hai chỉ đơn thuần là quan hệ bạn học, bây giờ thì tăng thêm quan hệ hợp tác đồng nghiệp nữa.
Tần Dương không có yêu cầu gì đối với công ty văn hóa Vũ Hồng của Vũ Văn Nghiên, nhưng không yêu cầu thật ra thì chính là yêu cầu rất cao. Tính cách Văn Vũ Nghiên như vậy, thái độ của Tần Dương đối với chuyện của công ty văn hóa Vũ Hồng như vậy, cô ấy tự nhiên biết nguyên nhân là bởi vì cô.
Chỉ cần lượng tiêu thụ của thiết kế của văn hóa Vũ Hồng đưa ra có thể nói là tạm cho là được, Tần Dương cũng sẽ không nói gì, dù cuối cùng hiệu quả không tốt, nhưng tiền Tần Dương vẫn sẽ đưa, nhưng dựa theo tính cách của Văn Vũ Nghiên, làm sao có thể tiếp nhận hành động như vậy được?
Bạn bè thì bạn bè, cậu chuẩn bị theo đuổi Tôi, đó lại là chuyện khác, làm ăn nói chuyện làm ăn, cậu đã chi nhiều tiền như vậy thì tôi đương nhiên phải làm ra cho cậu phương án thiết kế khiến cho cậu hài lòng, nếu không, tôi cầm tiền của cậu, vậy xem là gì chứ?
Huống chi Văn Vũ Nghiên vẫn có chút dã tâm, cô tin tưởng Tần Dương có thể dẫn dắt công ty đi lên, cô cũng bằng lòng cùng công ty của Tần Dương lập nên quan hệ hợp tác, một lòng một ý làm nghiệp vụ cho công ty của Tần Dương, khi công ty của Tần Dương ăn nên làm ra, cũng đem vẻ vang về cho công ty mình.
Tần Dương đương nhiên hiểu tính cách của Văn Vũ Nghiên, cho nên hắn rất yên tâm giao toàn bộ nghiệp vụ cho văn hóa Vũ Hồng.
Còn có thời gian hơn một năm, điều kiện tiên quyết trong ba loại quan hệ, quan hệ bạn học, đồng nghiệp hợp tác, và bạn bè này mọi người tự nhiên sẽ càng thêm hiểu đối phương, đến với chuyện sau khi tốt nghiệp của Văn Vũ Nghiên, đến lúc đó rồi hãy nói.
Tan học, Tần Dương lái xe về nhà hắn, sau khi bỏ đồ xuống, cầm bình rượu thuốc của hắn đến vách nhà cách bên, gõ cửa.
Trang Mộng Điệp mở cửa ra, cười nói:
- Mới về à, cậu đi học còn mệt hơn so với đi làm nhỉ?
Tần Dương cười cười nói:
- Học một lúc hai tiết tự chọn.
Trang Mộng Điệp vừa đóng môn, vừa thuận miệng hỏi:
- Cậu học môn tự chọn gì vậy?
Tần Dương trả lời:
- Tiếng Pháp và tiếng Nhật.
Ánh mắt Trang Mộng Điệp sáng lên, mỉm cười khen:
- Ồ, cậu chuẩn bị làm chuyên gia ngôn ngữ sao?
Tần Dương ha ha cười nói:
- Chỉ hy vọng là khi đi đến các nơi trên thế giới cũng không cần mang phiên dịch đi thôi.
Trang Mộng Điệp nhìn bình rượu thuốc trong tay, cười nói:
- Được, trong nồi ngày hôm qua tôi còn có chưng ít cháo gà đó. Tôi đi bật lửa, sau đó xức rượu thuốc cho cậu, trễ chút cậu ở lại ăn vài bát rồi đi, một mình tôi ăn không hết.
Tần Dương cũng không khách khí với cô, cười nói:
- Được!
Tần Dương cởi mình áo ra, sau đó nằm xuống trên ghế sa lon trong nhà Trang Mộng Điệp, Trang Mộng Điệp vẫn vậy cả người mặc quần áo ngủ, ngựa quen đường cũ lại bước lên ngồi ở trên người của Tần Dương, sau đó bôi lên rượu thuốc cho lên lưng cho Tần Dương, sau đó dùng lực xoa bóp.
Tần Dương nhắm hai mắt lại, hai tay vẫn nghiêm chỉnh đặt ở đầu phía trước trên ghế sa lon, để mặc cho Trang Mộng Điệp xoa bóp sau lưng.
Bỗng nhiên một tiếng sáo nhẹ nhàng vang lên, tiếng sáo vô cùng nhỏ, giống như là nhà ai đang mở bài hát cổ xưa vậy, truyền tới một thanh âm mơ hồ...