Chương 411: Người của Cổ Môn tới
Chuyện Thực Tình Cổ cũng không làm ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày của Tần Dương, hắn vẫn như cũ, đến giờ đi học thì đi học, nên tới công ty thì tới công ty.
Chắc chắn giờ này Lý Quân Hạo đang chờ xem mình chết bất đắc kỳ tử rồi, chẳng qua hắn nhất định phải thất vọng rồi.
Lúc này Tần Dương cũng không định đi kiếm chuyện với Lý Quân Hạo, bởi vì bây giờ hắn không thể sử dụng nội khí, nếu không sẽ làm cho độc của Thực Tình Cổ bộc phát sớm trước thời hạn.
Thời điểm hoàn toàn hóa giải được Thực Tình Cổ, cũng chính là lúc Tần Dương đi tìm Lý Quân Hạo.
Tần Dương tan học, trở về nhà, mới vừa ra khỏi thang máy, thì hơi ngẩn người ra, giờ phút này có một thiếu nữ khoảng 17-18 tuổi đang ngồi ở trước cửa nhà hắn, ở bên cạnh cô còn đặt một cái túi du lịch.
Nhìn thấy Tần Dương xuất hiện, cô gái này cũng ngồi dậy, phủi bụi trên mông:
- Anh là Tần Dương phải không?
Tần Dương hơi ngẩn người:
- Đúng vậy, tôi là Tần Dương, cô là... ?
Cô gái thẳng thắn trả lời:
- Tôi tên là Lam Linh Vũ, Ngũ Tiên Môn, là người tới giải độc Thực Tình Cổ cho anh.
Tần Dương lấy lại tinh thần, vội vàng niềm nở nói:
- Chào Lam tiểu thư, đến sao không gọi điện thoại, để tôi đi đón cô.
Lam Linh Vũ lấy một tờ giấy ra:
- Tôi không có điện thoại di động, chỉ có địa chỉ của anh, nên tôi đi thẳng tới đây luôn.
Tần Dương giật mình, vội vàng móc ra chìa khoá, mở cửa, niềm nở mời:
- Lam tiểu thư, mời vào!
Lam Linh Vũ xách theo túi du lịch của mình, đi vào căn hộ của Tần Dương, Lam Linh Vũ tò mò quan sát căn hộ vài lần, khen ngợi:
- Căn hộ này đẹp thật đấy, chắc cũng đắt lắm nhỉ?
Tần Dương cười nói:
- Là của chị tôi tặng, chứ không phải tôi mua, tôi còn là sinh viên.
Lam Linh Vũ cười nói:
- Ẩn Môn của anh mặc dù nhất mạch đơn truyền, nhưng Ẩn Môn toàn là đại gia, kẻ có tiền, mấy người tiện tay ném ra hai kiện bảo vật thôi, cũng đều có giá trên trời rồi, cái căn hộ này thì tính là cái gì chứ.
Tần Dương cười ha ha:
- Lam tiểu thư quá khen, mời ngồi.
Tần Dương rót một ly nước cho Lam Linh Vũ, đặt ở trước mặt Lam Linh Vũ, mỉm cười nói:
- Mời uống nước.
Lam Linh Vũ nhìn Tần Dương, bưng chén nước lên uống một ngụm, khẽ cười nói:
- Thoạt nhìn anh cũng không có vẻ gì là lo lắng nhỉ, chẳng lẽ anh không sợ sao? Nên biết một khi độc của Thực Tình Cổ phát tác, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được anh đâu
Tần Dương cười nói:
- Đã có Lam tiểu thư đặc biệt từ Ngũ Tiên Môn tới đây, vậy cũng coi như là ổn rồi, tôi cần gì phải gấp gáp chứ. Hơn nữa, cho dù có gấp, cũng không thiếu thời gian uống một ly nước.
Lam Linh Vũ khen:
- Đệ tử của Ẩn Môn, quả nhiên là không như người bình thường. Đúng rồi, anh có tìm được cái tên Tiễn Bân kia không?
Tần Dương lắc đầu:
- Tìm không thấy, dường như hắn đã biến mất khỏi thế giới này vậy, có lẽ hắn đã trốn rồi.
Lam Linh Vũ nhíu mày:
- Trốn rồi?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Ân, liên lạc không được, chỗ ở cũng không có ai, tôi phỏng đoán có lẽ sau khi ra tay xong hắn đã trốn ở đâu đó, hoặc là rời khỏi Trung Hải rồi.
Lam Linh Vũ có chút thất vọng nói:
- Vậy tôi phải làm sao, ông nội tôi còn yêu cầu tôi đi loại bỏ hắn đây. Dùng Cổ Độc hại người, chính là làm mất mặt Ngũ Tiên Môn chúng tôi!
Tần Dương tò mò hỏi:
- Loại bỏ hắn? Tức là sao?
Lam Linh Vũ rất thẳng thắn trả lời:
- Thì là giết hắn chứ sao, để tránh hắn ra ngoài hại người, còn làm cho Ngũ Tiên Môn chúng tôi phải chịu oan nữa.
Tần Dương giật nảy mình:
- Lam tiểu thư, cô giết sao?
Lam Linh Vũ nhăn mặt, khẽ nói:
- Làm sao, cảm thấy tôi không giết người được sao?
Tần Dương sờ mũi một cai, cười nói:
- Chẳng qua tôi thấy Lam tiểu thư còn trẻ như vậy, loại việc như giết người này…
Lam Linh Vũ nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Anh cũng đâu có lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng chả phải cũng đã giết không ít người à?
Tần Dương lấy làm kinh hãi, vừa định giải thích vài câu, Lam Linh Vũ cười hắc hắc:
- Anh không giấu được tôi đâu, chẳng qua đệ tử Ẩn Môn từ trước tới này đều là người chính trực, người anh giết nhất định đều là những kẻ đáng chết.
Tần Dương cười khổ, lúc hắn chấp hành nhiệm vụ thường xuyên phát sinh chiến đấu, giết người cũng là bất đắc dĩ, chẳng qua nếu nói tất cả đều là những kẻ đáng chết, vậy thì cũng không hoàn toàn đúng, chỉ vì lập trường của mỗi người khác nhau mà thôi.
Tần Dương cười nói:
- Lam tiểu thư cũng là người tu hành sao?
Lam Linh Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, mới vào cảnh giới tiểu thành.
Tần Dương nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, chợt cười khổ, thiên tài trong các môn phái đúng là không ít, mà ấy năm nay mình cũng bỏ bê tu hành, nhưng biết làm sao đây, mình còn phải đi làm nhiệm vụ, đi học, tóm lại đã tốn rất nhiều thời gian.
- Lợi hại! Lam tiểu thư muốn trừng phạt phản đồ, cô định đích thân ra tay giết hắn hay là dùng cổ đây?
Lam Linh Vũ cười nói:
- Đương nhiên là dùng cổ, đã có thể dùng cổ giết chết hắn, vậy thì cần gì phải tự mình ra tay. Dù sao giết người là phạm pháp, mà cổ giết người thì im hơi lặng tiếng, quá tốt còn gì.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Lam tiểu thư đã giết người bao giờ chưa?
Lam Linh Vũ có chút xấu hổ lắc đầu:
- Chưa, lần này tôi đi ra ngoài một mặt là trị bệnh cho anh, mặt khác cũng là đi rèn luyện.
Tần Dương hơi sững sờ:
- Lam tiểu thư muốn ở lại Trung Hải?
- Ừ, tôi không muốn ở lại trong núi, tôi muốn vào trong thành phố sinh sống, nên lần này ông nội mới cho tôi ta ngoài…
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì vô cùng hoan nghênh cô.
Lam Linh Vũ cười hắc hắc nói:
- Vậy thì tôi đành phải ở với anh một thời gian rồi, khi nào tìm được phòng ở thì tôi sẽ chuyển ra ngoài.
Lam Linh Vũ đi từ Ngũ Tiên Môn đến Trung Hải để chữa bệnh cho mình, nhìn kiểu gì cũng là ân nhân cứu mạng của mình, Tần Dương niềm nở nói:
- Đi thuê phòng làm gì, chỗ này của tôi vẫn còn phòng trống, bình thường cũng chỉ có một mình tôi ở đây, nếu như Lam tiểu thư không ngại, vậy thì Lam tiểu thư cứ ở lại đây đi, muốn ở bao lâu cũng được.
Lam Linh Vũ không giống với Lý Tư Kỳ, cô là khách từ xa tới, lại cũng là người tu hành, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng, đương nhiên là Tần Dương phải tiếp đãi nhiệt tình.
- Tốt, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.
Lam Linh Vũ cũng không ra vẻ khó chịu gì, thoải mái đồng ý:
- Anh cũng đừng câu nào cũng Lam tiểu thư nữa, cứ gọi tên đầy đủ của tôi là được, hoặc gọi là Linh Vũ, sao cũng được.
Tần Dương cười nói:
- Được.
Lam Linh Vũ lại uống thêm ngụm nước, sau đó để ly nước xuống:
- Được rồi, để tôi giải độc của Thực Tình Cổ cho anh cái đã. Làm chính sự trước, không thì chắc anh cũng không an tâm.
Đương nhiên là Tần Dương sẽ không từ chối, như Lam Linh Vũ nói, khi nào cổ độc chưa bị hóa giải, thì cũng giống như có một thanh kiếm treo trên đầu hắn vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống
- Tốt, tôi cần phải làm thế nào?
Vẻ mặt của Lam Linh Vũ có hơi nhăn nhó:
- Cởi quần ra đi.
Tần Dương sửng sốt một cái:
- Ở đây luôn sao?
Ý của Tần Dương chính là tôi phải cởi ngay trước mặt cô sao?
Lam Linh Vũ gật đầu:
- Cũng không phải chuyện gì quá phiền phức đâu, ở ngay chỗ này, tầm mười phút là xong.
Tần Dương có hơi xấu hổ, sau đó cởi thắt lưng, cởi quần jean ra, lộ ra quần lót bên trong.
Gương mặt của Lam Linh Vũ trở nên ửng hồng, nghiêng đầu sang một bên, nói:
- Cởi ra luôn đi.
Tần Dương trợn tròn mắt:
- Phải cởi tiếp sao?