Chương 412: Thật sự rất hoảng...
- Ừ, cần phải cởi hết.
Lam Linh Vũ mặc dù cũng có phần ngượng ngùng, nhưng lời nói của cô cũng rất thản nhiên.
Tần Dương tức thì có chút khó xử.
Nói hắn cởi quần ở trước mặt một cô gái mười bảy mười tám tuổi, phơi bày phần thân dưới, điều này thật sự là hơi quá đáng mà.
- Chuyện này không tiện lắm, có thể không cởi không, hoặc là cô nói một chút chữa như thế nào, chúng ta xem xem có biện pháp khác hay không?
Lam Linh Vũ nhấc túi xách của mình lên, sau đó mở ra, từ bên trong cầm một cái hũ đen thùi lùi ra.
Cái hũ này đường kính ước chừng lớn khoảng mười centimet, cao khoảng bốn năm centimet, Lam Linh Vũ mở nắp của hũ này ra, đặt ở trước mặt của Tần Dương.
Tần Dương cúi đầu nhìn một cái, thì thấy bên trong cái hũ này có một con côn trùng kỳ lạ giống như con tằm con nằm trong đó. Thân thể nó gần như trong suốt, cứ y nằm yên lặng như vậở trong hũ.
- Không có cách nào khác, tôi cần phải điều khiển nó hút lấy độc tố trong thân thể anh ra, cách lớp vải làm sao có thể làm được.
Tần Dương sợ hết hồn, trong đầu loáng qua một cái ý niệm đáng sợ:
- Hút? Hút như thế nào?
Lam Linh Vũ cười hì hì một tiếng:
- Thực Tình Cổ là thông qua lúc ân ái mà chuyển độc tố từ cơ thể đàn bà qua đến cơ thể đàn ông, còn con Sa Tàm Cổ này thích nhất là được hút độc tố, nó có thể hút độc tố trong thân thể anh ra.
Sắc mặt Tần Dương có phần trắng bệch ra:
- Không phải là muốn cắn... nơi đó rồi hút đấy chứ ?
Lam Linh Vũ gật đầu:
- Độc tố là từ chỗ đó vào cơ thể của anh, hơn nữa vị trí tồn trữ của nó cũng rất gần nơi đó. Đương nhiên chỉ có hút từ chỗ đó, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn hút sạch, nếu không thì độc tố của Thực Tình Cổ một khi bộc phát, đến lúc đó thì hết cách, cho dù còn sót lại một ít, có thể không đủ để chết người, nhưng cũng sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với sức khỏe của anh.
Hơi dừng lại một chút, Lam Linh Vũ hé miệng cười nói:
- Anh đừng hoảng, sẽ không có gì nguy hại đối với chỗ đó của anh đâu.
Tần Dương trong lòng bồn chồn lo lắng, cũng rất hoảng sợ.
Sao mà không hốt hoảng được chứ!
Chỉ cần là người đàn ông, bất kể là cao thủ lợi hại bao nhiêu, nếu như “thằng nhỏ” của mình bị một con côn trùng cắn, thì e rằng cũng đều phải sợ cả thôi.
Lam Linh Vũ an ủi:
- Anh cứ xem tôi như thầy thuốc là được rồi, bây giờ tôi loại trừ độc Thực Tình Cổ trong cơ thể anh, cũng coi như là thầy thuốc.
Tần Dương cười khổ, bản thân hắn cũng là thầy thuốc, thường xuyên khuyên người khác như vậy, hôm nay thì đến phiên mình, nghĩ nghĩ cũng thật có chút kỳ kỳ.
Lam Linh Vũ nhìn mặt Tần Dương nhăn nhó, thúc giục:
- Anh đừng sợ chứ, tôi còn không sợ, anh sợ cái gì? Cũng là vì chữa bệnh thôi, có gì khó xử đâu chứ.
Tần Dương thấy Lam Linh Vũ đã nói đến như vậy, tức khắc cũng hết cách, khẽ cắn răng khom người một cái, đến quần lót cũng cởi ra.
Lam Linh Vũ quả thật rất thoải mái, đối mặt với thân thể phơi bày của Tần Dương, mặc dù có đôi chút ngượng ngùng, nhưng nhưng vẫn thoải mái nhìn mấy lần, sau đó lấy con Sa Tàm Cổ kia ra, rồi thả lên.
Tần Dương trong lòng đúng là lúng túng, lại cả hoang mang, chỗ quan trọng như vậy, nếu xảy ra chút chuyện gì thì biết làm thế nào chứ?
Tần Dương mặc dù ngượng đến hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự nổi lo lắng trong lòng, ánh mắt dừng lại ngay phía trên.
Toàn thân Sa Tàm Cổ đều là màu trắng, trắng đến mức trong suốt, nó nằm không nhúc nhích, tựa như đang ngủ vậy.
Lam Linh Vũ lấy ra một chai nhỏ khác, mở ra, bên trong là gần nửa bình chất lỏng trong suốt, cô lấy ra một giọt, sau đó nhỏ vào trên đầu của Sa Tàm Cổ.
Sa Tàm Cổ giống như đang ngủ vậy mà lập tức tỉnh lại, đầu nó lúc ẩn lúc hiện, sau đó bắt đầu bò.
Vẻ mặt Tần Dương tỏ ra kỳ lạ, cái loại cảm giác nhột nhột đó khiến hắn trong lòng cũng thấy nhột nhột, chỉ đành nằm đó không nhúc nhích.
Đột nhiên, một kiểu cảm giác giống như kim đâm vậy truyền thẳng vào óc, Tần Dương không nhịn được thấp giọng kinh hô một tiếng.
- Đừng sợ, nó bắt đầu hút độc rồi.
Ánh mắt của Lam Linh Vũ tập trung ở trên động tác của Sa Tàm Cổ, nhẹ giọng an ủi Tần Dương.
Hoặc có lẽ là vì muốn quan sát cẩn thận hơn động tác của Sa Tàm Cổ, Lam Linh Vũ dựa vào rất gần, không nháy mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào.
Tần Dương bị một cá cô gái trẻ tuổi như vậy nhìn chằm chằm vào chỗ hiểm của mình, phần thân dưới còn truyền tới cảm giác đau kéo dài, hắn tự dưng vô hình lại có phản ứng.
Cảm nhận được sự thay đổi khác thường của cơ thể, Tần Dương trên mặt ngượng đến hoảng sợ, gương mặt đỏ lên như máu, hắn không dám nhìn nữa, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại, giống như con đà điểu vậy, lúc này Tần Dương chỉ hận không đào được một kẽ hở nào đó mà chui vào thôi.
Thật mất mặt!
Mình đã bao giờ mất mặt như vậy đâu!
Ngũ Tiên Môn chắc chắn biết cái phương thức chữa trị này, vì sao không phái một người đàn ông tới, cứ phải phái một cô gái tới chứ?
Đây quả thực là muốn lấy mạng người!
Lam Linh Vũ đương nhiên cũng nhìn thấy sự thay đổi đó, ánh mắt cũng có hơi thay đổi, có điều cô rất nhanh chuyển sự tập trung chú ý vào con Sa Tàm Cổ kia.
Theo thời gian từng giờ trôi qua, trong thân thể như trong suốt của con Sa Tàm Cổ kia bỗng nhiên nhiều thêm một sắc đen nhàn nhạt, cái màu đen này theo thời gian trôi qua trở nên càng rõ ràng hơn, đến cuối cùng đã trở thành đen như mực.
Lam Linh Vũ lấy Sa Tàm Cổ xuống, đổi một cái bình, đổ vào một ít chất lỏng, sau đó bỏ Sa Tàm Cổ vào. Sa Tàm Cổ dường như rất sợ thứ chất lỏng đó, bắt đầu trút hết ra ngoài, rất nhanh, màu đen trong thân thể nó dần dần phai đi, đến cuối cùng lại biến thành trong suốt.
Lam Linh Vũ lại thả Sa Tàm Cổ vào trên người Tần Dương lần nữa, nó lại bắt đầu hút độc, màu đen lại xuất hiện nhưng không đen ngòm như lần đầu tiên nữa.
Sau khi làm đi làm lại ba lần, thân thể trong Sa Tàm Cổ không biến thành đen nữa, hơn nữa nó cũng không hứng thú với việc chích Tần Dương nữa, bởi vì trong cơ thể Tần Dương đã không có thứ mà nó cảm thấy hứng thú nữa.
Lam Linh Vũ cẩn thận lấy Sa Tàm Cổ xuống, để trở lại trong cái hũ đen nhánh đó, thận trọng cài nắp lại.
- Được rồi, độc Thực Tình Cổ đã hoàn toàn giải trừ, anh không cần lo lắng nữa.
Tần Dương mở mắt ra, gương mặt hồng hồng nghiêng người sang, rất nhanh cầm quần lên rồi mặc vào, lúc này mới cảm giác hơi khá một chút.
Trong đời của Tần Dương từ trước tới giờ chưa khi nào quẫn bách như vậy, thật sự là quá mất thể diện, nhưng là vì sự sống còn, nên cũng không thể không làm như vậy.
- Cám ơn cô, Lam Linh Vũ, cô đã cứu tính mạng tôi!
Lam Linh Vũ phủi phủi đôi tay nhỏ, cười nói:
- Tiễn Bân là đồ bỏ đi của Ngũ Tiên Môn chúng tôi, hắn dùng cổ độc của Ngũ Tiên Môn để hại anh, chúng tôi cũng có phần trách nhiệm. Cũng còn may là anh có đủ cảnh giác, sớm phát giác nhứng thứ này, nếu không đợi đến khi cổ độc phát tác, thì cho dù anh có mời ông nội tôi tới cũng vô ích.
Tần Dương đỏ mặt nói lời cảm ơn:
- Dù nói thế nào, vẫn phải phải cảm ơn cô, nếu như không phải là cô, cổ độc lần này cũng không có cách nào loại trừ được.
Lam Linh Vũ cười nói:
- Anh giúp tôi tìm tung tích của Tiễn Bân đi, nếu như tìm được, nói cho tôi, diệt trừ thứ bỏ đi đó cũng là nhiệm vụ của tôi mà.
Tần Dương gật đầu, ánh mắt hơi híp một chút:
- Tung tích của Tiễn Bân, người thuê hắn giết tôi nhất định sẽ biết, tôi sẽ tới hỏi!
Ánh mắt Lam Linh Vũ sáng lên:
- Được, anh hỏi ra rồi, thì nói cho tôi, tôi trả thù cho anh!