Chương 413: Có muốn tôi giúp anh một tay không?
- Cô ở gian phòng này đi, cô nghỉ ngơi trước một chút, sau đó chúng ta cùng đi ra ngoài ăn một bữa ngon, coi như là chào mừng cô đến Trung Hải.
Lam Linh Vũ xách của túi mình đi vào phòng, rất hài lòng gật đầu một cái:
- Cám ơn!
Ánh mắt Tần Dương nhìn theo cái túi xách trong tay của Lam Linh Vũ, ban nãy lúc Lam Linh Vũ mở ra, Tần Dương thấy bên trong cũng có không ít chai lọ.
Trong cái hũ đen đó đựng Sa Tàm Cổ, vậy trong những cái hũ khác có phải cũng đều chứa cổ hay không?
- Cô mang theo không ít cổ sao?
Lam Linh Vũ thản nhiên trả lời:
- Chỉ mang theo mấy loại... Anh yên tâm, bọn chúng cũng rất biết điều, không chạy lung tung đâu.
Tần Dương sờ sờ lên mũi, dù hắn là truyền nhân Ẩn Môn, là người tu hành, cũng có y thuật hơn người, nhưng đối với loại cổ mắt thường không nhìn thấy hoặc là loại cổ có công năng kỳ lạ này, vẫn phát ra một loại cảm giác sợ hãi từ nội tâm.
- Ừ, không chạy lung tung thì tốt, những thứ nhỏ như vậy, cũng không dễ thu nhặt lại.
Tần Dương nói ứng phó một câu, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối không vào căn phòng Lam Linh Vũ đã ở này nữa.
Tần Dương cùng Lam Linh Vũ thu dọn xong đi ra cửa đang chờ thang máy. Thang máy mở ra, Trang Mộng Điệp toàn thân mặc tây phục phong thái thướt tha đi ra từ trong thang máy.
- Tần Dương, ra ngoài à?
Trang Mộng Điệp chào hỏi Tần Dương một tiếng, sau đó ánh mắt lại nhìn vào trên người của Lam Linh Vũ:
- Bạn à?
Tần Dương mỉm cười giải thích:
- Lam Linh Vũ, của Ngũ Tiên Môn, đặc biệt tới đây giúp tôi giải trừ Độc của cổ.
Trang Mộng Điệp kinh ngạc vui mừng trợn to hai mắt:
- Độc trong thân thể của cậu được giải rồi?
Tần Dương ừ một tiếng, trên mặt thoáng qua một chút không tự nhiên. Cái quá trình giải độc này thật sự là khiến cho người khác khó mở miệng quá.
- Lam Linh Vũ, đây là Trang Mộng Điệp, bạn tôi, cô ấy ở đối diện... Trước đó là cô ấy bị hạ Thực Tình Cổ.
Trang Mộng Điệp chào hỏi nhiệt tình với Lam Linh Vũ, sau đó hỏi:
- Các cậu đang định đi đâu vậy?
Tần Dương cười nói:
- Chuẩn bị đi ra ăn cơm, cô ăn chưa, hay là cùng đi?
Ánh mắt Trang Mộng Điệp sáng lên:
- Nếu như tôi không làm phiền các cậu thì...
- Dĩ nhiên không phiền, vậy đi thôi.
Hai người Tần Dương và Lam Linh Vũ cũng mới lần đầu gặp mặt, chỉ có cách tám chuyện giải trừ độc tố như vậy thì đúng là rất khó coi, làm hắn đến giờ trong lòng cũng còn rất không được tự nhiên, cũng không biết trò chuyện gì với Lam Linh Vũ. Trang Mộng Điệp là đàn bà, hơn nữa rất hướng ngoại, để cho cô ấy cùng đi, Lam Linh Vũ cũng có chỗ tám chuyện.
Tính toán của Tần Dương quả không sai, ba người cùng đi ăn cơm, sau dăm ba câu, Lam Linh Vũ vàTrang Mộng Điệp đã hàn huyên cùng nhau như đã quen từ lâu, căn bản không giống như là mới vừa quen, Tần Dương cơ bản trở thành khách ngồi xem.
Càng làm cho Tần Dương giật mình đó là, lúc Trang Mộng Điệp biết Lam Linh Vũ cần ở lại Trung Hải, hơn nữa chuẩn bị ở tại nhà Tần Dương, Trang Mộng Điệp lúc này bày tỏ muốn để cho Lam Linh Vũ ở đến nhà của cô.
Tần Dương trợn to hai mắt:
- Lam Linh Vũ là khách của tôi...
- Cậu cũng không phải là hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt sao, mọi người đều giống nhau mà. Cậu là một người đàn ông, Linh Vũ ở nhà cậu thì có nhiều chỗ không tiện.
Tần Dương hêt cách, hôm nay vừa mới gặp mặt lần đầu, bản thân đã bị người ta nhìn thấy hết, thậm chí còn sờ qua, chẳng lẽ còn có chuyện gì bất tiện hơn nữa so với chuyện này hay sao chứ?
- Hơn nữa, tôi một có một mình ở rất nhàm chán, Linh Vũ ở với tôi, chúng tôi hai người phụ nữ còn có thể tán gẫu một chút, đi dạo phố một chút. Cậu là đàn ông đàn ang, cậu có nhiều thời gian đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, làm tóc với cô ấy như vậy sao?
Tần Dương sửng sốt, hình như Trang Mộng Điệp nói cũng phải.
Trang Mộng Điệp cười híp mắt nói:
- Dù sao chúng ta cũng sát vách mà, gần như vậy, ngày thường các cậu có cái gì cần trao đổi cũng hoàn toàn không ảnh hưởng, chỉ là ngủ ở nhà tôi mà thôi.
Trang Mộng Điệp quay đầu khuyên:
- Linh Vũ, em cảm thấy chị nói thế nào? Em xem, nếu em ở chỗ tôi, có thể thoải mái hơn nhiều lắm, có thể mặc quần áo ngủ đi khắp nhà, không mặc cũng được, em ở chỗ cậu ấy, bất tiện hơn nhiều, thời tiết này sắp ấm lên rồi, còn phải lúc nào trên người cũng ăn mặc nghiêm nghiêm trang trang...
Lam Linh Vũ cười hì hì quay đầu nhìn về phía Tần Dương, Tần Dương sờ sợ mũi nói:
- Cũng không phải là người ngoài, cô cứ xem theo ý mình, ở đâu trong cũng được.
Lam Linh Vũ cười nói:
- Được, vậy tôi ở chỗ chị Điệp thôi. Anh thường ngày cũng bận, tôi không làm phiền anh.
Tần Dương cũng không miễn cưỡng, dẫu sao Trang Mộng Điệp nói cũng có đạo lý, bản thân hắn làm chủ dĩ nhiên muốn tiếp đãi Lam Linh Vũ thật chu đáo, nhưng bản thân dù sao cũng là đàn ông, nào có nhiều thời gian rỗi chăm sóc Lam Linh Vũ như vậy, hơn nữa rất nhiều chuyện cũng không tiện nói, không tiện trao đổi.
- Được, dù sao thì ở cách vách, có chuyện gì kêu tôi là được.
Trang Mộng Điệp trợn mắt nhìn Tần Dương một cái:
- Cậu còn sợ tôi ức hiếp Linh Vũ sao?
Ức hiếp?
Năng lực tu hành của Lam Linh Vũ so với bản thân hắn còn mạnh hơn, hơn nữa còn giỏi hạ cổ, ai có thể ức hiếp cô ấy chứ?
- Lam Linh Vũ, lần này cô ở Trung Hải định chuẩn bị làm gì, là đi du lịch, hay là chuẩn bị đi làm, hay là học tập vậy?
Lam Linh Vũ hiển nhiên trong lòng đã sớm nghĩ tới việc này:
- Trước tiên cứ thích ứng một thời gian đã, sau thì đi làm, tôi cũng không thích đi học.
Lam Linh Vũ le lưỡi một cái:
- Tôi ghét nhất đi học, vừa nhìn thấy sách là tôi nhức đầu.
Tần Dương cười nói:
- Được, dù sao cô cũng không cần phải vội làm gì, cứ coi như là ở nhà mình vậy, yên tâm ở lại, có chuyện gì nói cho tôi là được.
- Được !
Ba người vừa ăn cơm vừa uống rượu, Tần Dương bất ngờ phát hiện ra tửu lượng của Lam Linh Vũ này vậy mà rất cao, hơn nữa còn rất thích uống rượu, có điều nghĩ lai cũng rất bình thường. Ở núi Miêu Cương phần lớn cũng tự chưng cất rượu, rất nhiều nhà đều thích uống rượu bằng tô, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tửu lượng này muốn không cao cũng không được.
- Tần Dương, anh chắc biết là ai thuê Tiễn Bân hạ cổ với anh chứ ?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Biết.
Lam Linh Vũ hỏi:
- Anh chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào?
Tần Dương nhìn Trang Mộng Điệp bên cạnh, mỉm cười nói:
- Tôi sẽ không để cho hắn còn cơ hội ra tay nữa.
Lam Linh Vũ cười nói:
- Loại người như vậy cũng là người xấu, có muốn tôi giúp anh một tay không?
Trong lòng Tần Dương hơi xao động một chút, Lam Linh Vũ giỏi về thi triển cổ độc, ông của cô lại là một vị trưởng lão của Ngũ Tiên Môn, quyền cao chức trọng, bản lãnh thi triển cổ của cô ấy tuyệt đối rất mạnh. Nếu không, ông nội cô ấy cũng không sẽ phái cô xuống núi rồi, nếu như mình dùng cổ đối phó với Lý Quân Hạo, đây chẳng phải là có thể thần không biết quỷ không hay sao?
Cái ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Tần Dương, sau đó lập tức bị Tần Dương kiềm chế xuống.
Lam Linh Vũ chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, hơn nữa theo như lời cô ấy nói, cô ấy trước kia cũng chưa từng giết người, mà Lý Quân Hạo cũng là người trong gia tộc tu hành, nếu như điều tra ra là Lam Linh Vũ gây nên, vậy cũng sẽ mang đến phiền phức cho Lam Linh Vũ, thậm chí là tai họa.
Đây là phiền phức của mình, Lam Linh Vũ cứu tính mạng của mình, sao mình có thể lại kéo cô ấy vào giữa phiền phức chứ, đây không phải là lấy oán báo ơn sao?
Tần Dương mỉm cười lắc đầu:
- Cám ơn, nhưng mà không cần, tôi tự có cách xử lý.
Lam Linh Vũ bị từ chối, cũng không cảm thấy bất ngờ gì, sang sảng cười nói:
- Được, dù sao Ẩn Môn các anh mỗi một đời đều rất lợi hại. Nhưng nếu anh có chỗ cần tôi hỗ trợ, cứ nói với tôi một tiếng là được.