Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 404 - Chương 414: Mày Nói Sai Một Chuyện Rồi

Chương 414: Mày nói sai một chuyện rồi
 

Lý Quân Hạo có chút bất an.

Bây giờ đã cách lúc Tiễn Bân hạ cổ năm ngày, Tần Dương vẫn sống yên ổn, vẫn không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Chuyện này là sao ?

Không phải Tiễn Bân nói Tần Dương đã trúng Thực Tình Cổ, nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày sẽ chết bất đắc kỳ tử sao?

Chẳng lẽ Tiễn Bân đã lừa mình, hắn không ra tay với Tần Dương, chỉ là lừa mình một ngàn vạn?

Khả năng này không lớn, lịch sử đen của Tiễn Bân, Lý Quân Hạo biết rõ mồn một, nếu không cũng sẽ không bỏ tiền mướn hắn đến đối phó Tần Dương.

Đáng tiếc Tiễn Bân đã bị mình giết quăng xác xuống sông, nếu không bây giờ mình nhất định bắt hắn, hỏi xem rốt cuộc là thế nào!

Hai ngày nay hắn luôn có chút bất an trong lòng, Tần Dương không chết, hắn luôn cảm thấy là một hiểm họa rất lớn.

Người đàn ông lần trước xuất hiện trong xe cảnh cáo mình một cách khó hiểu, sau này mình cũng âm thầm tìm cách điều tra, nhưng không thu được chút tin tức nào.

Chẳng lẽ là người trợ giúp của Tần Dương?

Nhưng đệ tử Ẩn Môn không phải đều là nhất mạch đơn truyền sao? Sư phụ hắn là Mạc Vũ, không thể nào còn có người khác.

Tuy Lý Quân Hạo có chút lo lắng việc Tần Dương không chết, nhưng trong lòng vẫn có hai phần vui mừng.

Tiễn Bân đã bị mình giết, biến mất khỏi cõi đời này, chết không đối chứng, cũng xem như chặt đứt một đầu mối.

Lý Quân Hạo mang cặp táp của mình đi đến bãi gửi xe, nhìn kĩ mấy lần sau đó đến trước xe mình, mở cửa xe ngồi xuống.

Vừa đóng cửa xe, sắc mặt Lý Quân Hạo đột nhiên biến đổi.

Trong xe có người!

Dù sao hắn cũng là người tu hành, giác quan so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, mới vừa ngồi xuống cũng đã cảm nhận được khác thường, nghe được tiếng hô hấp và tim đập của người sau lưng.

Chỉ là không đợi Lý Quân Hạo đưa ra phản ứng, một cây súng màu đen đã lộ ra từ phía sau, nhắm ngay đầu Lý Quân Hạo.

Người Lý Quân Hạo đột nhiên cứng ngắc. Tuy hắn là người tu hành, nhưng bị súng chĩa vào đầu vẫn không dám có chút sơ suất nào, cũng không dám nhúc nhích lung tung, sợ khiến người sau lưng hiểu lầm, trực tiếp bóp cò.

- Mày là ai?

Giọng nói Lý Quân Hạo không quá hoảng sợ, vẫn rất trầm tĩnh. Bản thân hắn là người tu hành thực lực hơn người, dù đối phương cầm súng cũng chưa chắc không có sức đánh một trận.

Tần Dương mang mặt nạ mô phỏng da người từ ghế sau ngồi dậy, thanh âm trầm thấp nói:

- Lái xe, nghe theo mệnh lệnh của tao. Nếu làm loạn tao sẽ bắn nát đầu mày!

Lý Quân Hạo đảo mắt nhìn lướt qua phía sau, nhưng nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, hắn nhẹ giọng nói:

- Đừng kích động, có gì từ từ nói, mày muốn gì?

Súng trong tay Tần Dương hích hích vào đầu Lý Quân Hạo, trầm thấp nói:

- Lái xe!

Lý Quân Hạo không dám trễ nãi, khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi gửi xe, sau đó theo chỉ huy của Tần Dương lái đến bờ sông.

Bờ sông hoang vu không một bóng người, tối đen như mực.

- Tắt máy, xuống xe!

Lý Quân Hạo ngoan ngoãn tắt máy, sau đó xuống xe, quay người sang, nhìn Tần Dương từ hàng ghế sau bước xuống.

- Mày là ai, muốn làm gì?

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Lý Quân Hạo, bọn tao đã từng cảnh cáo mày, nhưng mày vẫn xem như gió thổi bên tai!

Trong lòng Lý Quân Hạo căng thẳng, trên mặt cười gượng nói:

- Tao không quen mày, mày nói chuyện gì?

Tần Dương thõng miệng súng trong tay xuống, lạnh lùng nói:

- Tiễn Bân, Thực Tình Cổ, mày đúng là độc ác, muốn đẩy người vào chỗ chết!

Lý Quân Hạo không kiềm được khủng hoảng trong lòng, sắc mặt đại biến:

- Rốt cuộc mày là ai?

Tần Dương bỗng nhiên đặt súng trong tay mình lên mui xe bên cạnh, xoay người lại, đối mặt với Lý Quân Hạo:

- Cho mày một cơ hội, chỉ cần mày đánh thắng tao, tao sẽ cho mày biết tao là ai!

Lý Quân Hạo nhìn Tần Dương buông súng xuống, trong lòng nhất thời chắn chắn mấy phần. Xem ra tuổi tác đối phương cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, nếu đánh tay không hắn hoàn toàn có thể đánh một trận.

Lý Quân Hạo thõng tay, nắm chặt quả đấm:

- Đây là do mày nói.

Tần Dương lạnh lùng gật đầu, ngoắc ngoắc tay với Lý Quân Hạo:

- Nhào vô!

Cơ thể Lý Quân Hạo đột nhiên phát lực, cả người xông về Tần Dương, thân người như một viên đại bác bắn ra khỏi nòng.

Tần Dương tiếp chiêu, chiến đấu với Lý Quân Hạo.

Thực lực của Lý Quân Hạo và Tần Dương chênh lệch không quá lớn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu ít hơn Tần Dương rất nhiều. Dù sao Tần Dương đã trải qua không ít lần chém giết sinh tử, còn Lý Quân Hạo tuy là thiên tài nhưng chẳng qua chỉ là đóa hoa trong lồng kính.

- Ầm!

Lý Quân Hạo bay ra ngoài, một tay của hắn mềm nhũn buông thõng người, trên mặt lấm tấm mồ hôi hột như hạt đậu.

Cánh tay trái của hắn bị Tần Dương cứng rắn dùng một cước đá gãy.

- Lý Quân Hạo, mày không được à, lẽ nào mày chỉ có bản lãnh trốn sau lưng ném đá giấu tay sao?

Lý Quân Hạo đứng lên, nhìn Tần Dương đứng đối diện. Trong ánh mắt bỗng lộ ra thần sắc kinh hoàng và khó tin, vì giọng đối phương bỗng nhiên thay đổi, trở nên vô cùng quen thuộc!

- Tần Dương! Mày là Tần Dương!

Lý Quân Hạo khiếp sợ nhìn thanh niên phía trước, trong giọng nói tràn đầy kinh hoàng:

- Lần trước người tao gặp trong bãi đậu xe cũng là mày!

Tần Dương từ trong bóng tối chậm rãi đi ra:

- Tao đã cảnh cáo mày, để mày bớt giở trò. Nhưng mày lại không nghe khuyên nhủ, vậy cũng không nên trách tao ra tay tàn nhẫn!

Ánh mắt Lý Quân Hạo chuyển động, hắn đột nhiên nhào lên phía trước, bắt lấy cây súng Tần Dương để trên mui xe, nhắm thẳng vào Tần Dương.

- Haha, Tần Dương, mày đúng là làm màu, rõ ràng có thể một phát bắn chết tao nhưng lại hết lần này tới lần khác muốn đánh nhau với tao, để thể hiện mày rất giỏi võ phải không?

Tần Dương dừng bước nhìn Lý Quân Hạo, sắc mặt tựa hồ có chút gấp gáp.

Hai mắt Lý Quân Hạo đỏ bừng, chỗ gãy xương cánh tay trái đau nhức kích thích hắn. Tình thế đột nhiên chuyển đổi khiến hắn có cảm giác hãnh diện, toàn bộ kiềm chế và khủng hoảng trong lòng vừa rồi đều phát ra.

- Thiên cổ Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền! Tao khinh, ông đây hôm nay muốn mày chết ở chỗ này, chôn thân dưới sông, để Ẩn Môn chúng mày đoạn tuyệt người thừa kế. Hơn hai mươi năm trước, sư phụ mày là kẻ thất bại, hơn hai mươi năm sau, mày cũng là một kẻ thất bại!

Tần Dương lạnh lùng nhìn chăm chú Lý Quân Hạo:

- Mày thuê Tiễn Bân dùng cổ hại tao, Tiễn Bân đâu?

- Tiễn Bân?

Mặt mũi Lý Quân Hạo vặn vẹo, gương mặt anh tuấn tỏ ra rất đáng sợ:

- Tên phế vật kia nói cổ độc gì đó giết người vô hình, hại tao tốn một ngàn vạn, kết quả con bà nó không phải mày vẫn còn sống sờ sờ sao. Haha, tao đã bẻ gãy cổ hắn, ngay cả xe của hắn cũng đã chôn vùi dưới sông, chính là ở đáy sông trước mặt không xa. Mày yên tâm, mày sắp được đi cùng hắn ngay thôi!

Ánh mắt Tần Dương hơi nheo lại:

- Mày sai hắn giết tao, mày lại giết hắn diệt khẩu, quả nhiên lòng dạ ác độc. Đáng tiếc mày nói sai một chuyện rồi…

Lý Quân Hạo nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tần Dương, trong lòng bỗng nhiên dâng lên chút cảm giác không đúng, bởi vì sắc mặt Tần Dương quá bình tĩnh!.

- Tao đã nói sai cái gì?

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Kẻ phải xuống đáy sông bầu bạn với Tiễn Bân chính là mày, không phải tao.

Mặt Lý Quân Hạo biến sắc, đột nhiên bóp cò.
Bình Luận (0)
Comment