Chương 415: Thiện ác có báo, báo ứng chính xác
Răng rắc!
Âm thanh bóp cò vang lên, nhưng đạn không bắn ra.
Cùng lúc đó, Tần Dương cũng đã lao tới, thân hình như điện, thế như mãnh hổ.
Lý Quân Hạo cảm thấy hốt hoảng, liên tục bóp cò, nhưng vẫn như cũ, không hề có một viên đạn nào được bắn ra cả.
Trong khẩu súng lục này vốn không hề có đạn.
Ngay tại lúc Lý Quân Hạo liên tục bóp cò, Tần Dương cũng đã vọt tới bên cạnh hắn, Lý Quân Hạo sợ hãi, xoay người bỏ chạy, nhưng khi vừa mới bước được một bước, Tần Dương cũng đã bắt kịp được hắn, duỗi tay ra, siết chặt lấy cổ hắn.
Cánh tay trái của Lý Quân Hạo bị đánh gãy, nên không thể dùng lực được, cánh tay phải thì lại bị Tần Dương dùng tay phải giữ chặt, nên không thể nào tránh thoát được cánh tay trái cực kỳ mạnh mẽ của Tần Dương.
Sắc mặt của Lý Quân Hạo đỏ lên, cảm giác được hô hấp ngày càng khó khăn, hắn cố gắng giãy giụa nói:
- Tha cho... tôi, tôi... sẽ đi... không quay lại nữa...
Ánh mắt của Tần Dương lạnh lùng, cánh tay vẫn như cũ, từng chút từng chút siết chặt hơn, thanh âm bình tĩnh:
- Tao đã cho mày một cơ hội, kiếp sau đầu thai làm người tốt đi.
Khi toàn bộ tầm mắt của Lý Quân Hạo bị bao phủ bởi một màu đen, trong đầu của hắn hiện lên vô số hình ảnh, trong lòng tràn ngập sự hối hận vô cùng vô tận.
Tại sao mình lại muốn tranh giành vũng nước đục này chứ...
Đệ tử Ẩn Môn, quả nhiên không dễ đối phó!
Ta hận...
Ánh mắt của Tần Dương vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn Lý Quân Hạo dần dần chết đi trên tay mình, sau đó đầu hắn ngoẹo sang một bên, sinh lực hoàn toàn biến mất.
Tần Dương buông lỏng tay ra, mặc cho thi thể Lý Quân Hạo ngã xuống mặt đất, trong lòng cũng không hề có chút giao động nào cả.
Lý Quân Hạo không giống như Vũ Văn Đào, Vũ Văn Đào là người bình thường, mặc dù hắn cũng thuê sát thủ giết người, nhưng Tần Dương lựa chọn dùng pháp luật để xử lý Vũ Văn Đào, còn Lý Quân Hạo là người tu hành, ân oán giữa người tu hành với nhau sẽ xử lý theo cách của người tu hành. Hơn nữa Lý gia và Ẩn Môn có ân oán, hắn có thể không chút do dự thuê sát thủ giết mình, cũng không chút do dự giết chết Tiễn Bân, có thể thấy được lòng dạ của hắn độc ác tới nhường nào, người như vậy có chết cũng chưa hết tội, Tần Dương cũng không ngại làm sát thủ một lần.
Đương nhiên là chuyện này cũng có nhưng cách giải quyết khác. Hắn có thể nhờ Kiều Vi nấp ở bên cạnh, ghi âm lại tất cả lời nói của hắn, dùng pháp luật để trừng trị hắn, cũng có thể để cho Hoắc Kim Hải ẩn nấp ở gần đây, ngay khi đối phương vừa đoạt súng thì sẽ nổ súng giết hắn. Những cách trên đều có thể nói là đường đường chính chính, nhưng Tần Dương vẫn lựa chọn cách trực tiếp nhất.
Mặc dù hắn vẫn chưa biết rốt cục thì ân oán lúc trước giữa sư phụ hắn và Lý gia là như thế nào, nhưng hắn vẫn không muốn mượn tay người khác!
Tự mình tới xử lý!
Ân oán giữa người tu hành với người tu hành thì phải để cho chính người tu hành tới chấm dứt, giống như ở thời cổ đại, bản án của người bình thường thì để cho nha môn phán xét, nhưng ân oán trong giang hồ thì hãy để cho giang hồ xử lý. Sống chết do mệnh, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh của mình.
Giết chết Lý Quân Hạo, Tần Dương không thẹn với lương tâm.
Tần Dương lôi Lý Quân Hạo vào trong xe, thắt dây an toàn lại, dọn dẹp hiện trường một chút, sau đó khởi động xe.
Không bao lâu, chiếc xe chở Lý Quân hạo lao thẳng vào một con sông, con sông này chảy thẳng ra biển, Lý Quân Hạo bị buộc cố định lại ở trên ghế, theo chiếc xe chìm sâu xuống đáy sông, người tên Lý Quân Hạo này cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
Giống như Tiễn Bân vậy.
Lý Quân Hạo vặn gãy cổ Tiễn Bân, Tần Dương từng chút từng chút siết Lý Quân Hạo tới chết, Lý Quân Hạo làm cả Tiễn Bân lẫn xe của hắn chìm xuống đáy sông, mà hắn cũng bị đối xử y như vậy, cái này có thể nói là thiện ác có báo, báo ứng chính xác.
Tần Dương lặng yên không một tiếng động rời khỏi bờ sông, sau đó tiện tay bắt một chiếc taxi trở về.
Sau khi trở về nhà, Tần Dương tắm một trận cho thật đã, sau đó lấy điện thoại gọi cho sư phụ Mạc Vũ.
- Con xử lý Lý Quân Hạo xong rồi.
Giọng của Mạc Vũ rất bình tĩnh:
- Hắn đáng chết!
Tần Dương trầm mặc chốc lát, hỏi:
- Sư phụ, năm đó lúc người ở Trung Hải, người có giết người không?
Mạc Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Đương nhiên là có, hơn nữa cũng không phải số ít. Tranh đấu giữa người tu hành với nhau, nhiều khi chính là không chết không thôi, dù hiện tại không có cơ hội giết con, có lẽ hắn sẽ kìm nén rồi một lúc nào đó cho con một đao, nên lúc ra tay tuyệt đối không được phép mềm lòng, nếu không, người chết sẽ chính là con. Ta nghĩ mấy năm nay con đã rèn luyện trong đấy không ít rồi, đạo lý này hẳn là con cũng hiểu.
Tần Dương gật đầu:
- Vâng, thưa sư phụ, con hiểu.
Mạc Vũ trầm mặc mấy giây:
- Tiểu tử kia được Lý gia gửi gắm kỳ vọng rất cao, hắn chết rồi, người nhà họ Lý nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tiếp tục gây phiền toái cho con, nên con phải cẩn thận, nhanh chóng tăng thực lực lên.
Tần Dương cảm thấy rùng mình:
- Con sẽ không buông lỏng.
Mạc Vũ dặn dò:
- Nếu như thế hệ trước của nhà họ Lý ra tay với con, con hãy nói cho ta biết một tiếng, còn nếu như là đồng lứa, vậy thì con hãy tự xử lý.
- Vâng, thưa sư phụ.
- Nếu không có chuyện gì khác, ta cúp máy đây.
Tần Dương nằm trên ghế sa lon, thở dài một hơi.
Lý Quân Hạo chết, e rằng tiếp theo sẽ có rất nhiều biến hóa đây. Thân phận của mình cũng sẽ từ từ mà lộ ra ánh sáng, có lẽ sẽ có ngày càng nhiều người tới gây chuyện với mình, mình phải cẩn thận hơn mới được.
...
Tô Châu, đại trạch nhà họ Lý.
- Cái gì, vẫn không có bất kỳ tin tức gì sao?
Lý Nam Thiên nổi giận đùng đùng, tức giận ném một cái chén trà xuống đất, trên gương mặt đầy vẻ giận dữ.
Con trai Lý Quân Hạo mất tích.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, đã ba ngày mà một chút tung tích cũng không có.
Lý Nam Thiên đã từng sai người điều tra, ba ngày trước, sau khi xong việc Lý Quân Hạo lái xe rời khỏi công ty nhưng không đi về nhà, sau đó thì hoàn toàn biến mất.
Ngồi ở phía đối diện của bàn làm việc là một người đàn ông trung niên khá giống Lý Nam Thiên, đó là lão tam của nhà họ Lý - Lý Nam Phong, hắn cau mày lo lắng nói:
- Đại ca, chỉ sợ Tiểu Hạo đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt của Lý Nam Thiên âm tàn mà phẫn nộ:
- Ẩn Môn! Nhất định là tên đệ tử Tần Dương của Mạc Vũ! Nhất định là hắn hại Tiểu Hạo!
Lý Nam Phong do dự nói:
- Em biết Tiểu Hạo đang theo đuổi tiểu thư của nhà họ Văn, tên đệ tử của Ẩn Môn kia cũng thế, nhưng không thể chỉ vì cùng theo đuổi một người, bởi vì đối phương là đối thủ cạnh tranh mà giết người được.
Lý Nam Thiên khẽ cắn môi, cuối cùng nói:
- Chỉ sợ thằng nhãi kia đã phát hiện chuyện Tiểu Hạo đối phó hắn. Lúc trước Tiểu Hạo từng thuê một tên đệ tử bị trục xuất của Ngũ Tiên Môn ở Nam Cương dùng cổ độc giết Tần Dương, hơn nữa nghe nói là thành công, nhưng vậy mà thằng nhãi kia lại không chết, hơn phân nửa là hắn đã trả thù Tiểu Hạo!
Lý Nam Phong lấy làm kinh hãi, trước giờ hắn chưa từng biết tới chuyện này:
- Cổ độc? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Nam Thiên kể lại hết đầu đuôi một lần, hắn vẫn luôn lưu ý tới diễn biến của chuyện này, lúc nghe nói Tần Dương bị trúng độc hắn còn âm thầm vui sướng mấy ngày, nhưng còn chưa vui được bao lâu, Tần Dương lại chẳng có chuyện gì, mà con hắn thì lại mất tích.
Lý Nam Phong thở dài nói:
- Biệt hiệu của Mạc Vũ là Y Võ Song Tuyệt, hơn phân nửa là hắn cũng am hiểu về cổ độc. Tần Dương là đệ tử của hắn, khẳng định cũng tiếp xúc qua một chút, tên Tiễn Bân kia chung quy cũng chỉ là đồ đệ bị đuổi, trình độ cổ độc e rằng cũng thấp kém, nên cuối cùng bị phát hiện, sau đó Tần Dương nghĩ cách giải trừ cổ độc, sau đó tìm được Tiểu Hạo, cuối cùng tiến hành trả thù nó.
Lý Nam Thiên nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng:
- Con trai của ta sẽ không chết vô ích, ta muốn giết hắn!
Lý Nam Phong lấy làm kinh hãi:
- Đại ca, chẳng lẽ anh muốn tự mình ra tay?
Lý Nam Thiên nói như chém đinh chặt sắt:
- Ta muốn hắn phải chôn cùng với con ta!