Chương 416: Một cuộc săn thú bắt đầu
Biệt thự nhà họ Văn.
Văn Ngạn Hậu buông điện thoại xuống, ánh mắt biến ảo, vẻ mặt nghiêm túc, hàm răng cắn chặt.
Tất nhiên hắn sẽ không kè kè quan sát hành tung của Lý Quân Hạo. Nói cách khác, hắn chỉ giới thiệu Lý Quân Hạo cho Văn Vũ Nghiên, sau đó không quan tâm đến chuyện này nữa. Hắn tin rằng chắc chắn Lý Quân Hạo sẽ đấu với Tần Dương.
Lý Quân Hạo mất tích!
Cuộc điện thoại thông báo của Lý Nam Thiên làm trái tim của Văn Ngạn Hậu đập nhanh. Một người đàn ông đang bề bộn với công việc sẽ không vô duyên vô cớ mà biến mất mấy ngày. Cách lý giải duy nhất là hắn đã chết.
Trước đó Văn Ngạn Hậu cũng không thể nào lí giải tại sao Lý Quân Hạo lại biến mất. Lý Nam Thiên cũng không hề giấu giếm mà kể lại chuyện Lý Quân Hạo lợi dụng đệ tử Ngũ Tiên Môn dùng cổ độc mưu hại Tần Dương. Nghe xong chuyện này thì Văn Ngạn Hậu trở nên trầm mặc.
Mặc dù đệ tử của Ẩn Môn làm việc gì cũng hết sức khiêm tốn nhưng trong cốt tủy bọn họ không phải là hạng người nhát gan sợ phiền phức. Lý Quân Hạo mất tích sau khi thực hiện hành động kia chắc chắn là do Tần Dương phản kích.
Một phát chết luôn!
Phong cách quen thuộc quyết đoán này khiến Văn Ngạn Hậu nhớ lại Mạc Vũ của 20 năm trước. Lúc đó, Mạc Vũ cũng sử dụng phong cách này để đối phó với kẻ địch của mình.
Ở trong tay Mạc Vũ đã có biết bao kẻ thù ngã xuống?
Tâm tình của Văn Ngạn Hậu vô cùng phức tạp. Hắn không ngờ rằng sự tình tiến triển nhanh và mãnh liệt đến thế.
Hắn đánh giá cao năng lực của Lý Quân Hạo, đánh giá cao tâm tính của Lý Quân Hạo. Thế nhưng thằng nhóc này không hề có một chút kiên nhẫn, vì không đạt được mục đích khi tán gái mà lựa chọn thủ đoạn cực đoan. Hơn nữa khi dùng thủ đoạn lại không đánh chết được kẻ địch thì tất nhiên sau đó sẽ chịu sự phản kích điên cuồng.
Văn Ngạn Hậu và Lý Nam Thiên trước đây từng có quan hệ bạn bè. Trải qua nhiều năm bồi dưỡng, mối quan hệ này khá thân thiết. Cái chết của Lý Quân Hạo khiến hắn đáng tiếc nhưng không tức giận. Trong thế giới này, một người phải tìm cách giết chết kẻ khác cũng đồng thời phải phòng ngừa người đến giết mình. Thế giới này vốn đơn giản là thô bạo.
Thu Tư nhìn thần sắc nghiêm trọng của Văn Ngạn Hậu thì hiếu kỳ hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Văn Ngạn Hậu nghiêng đầu, trên mặt hơi phức tạp:
- Lý Quân Hạo mất tích.
Thu Tư trơn mắt vì kinh ngạc:
- Bao lâu rồi?
- Ba ngày!
Ánh mắt của Thu Tư nhìn chằm chằm vào mặt của Văn Ngạn Hậu, lông mày khẽ nhíu:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Cũng là câu hỏi nhưng lại mang một ý vị khác.
Văn Ngạn Hậu trầm ngâm
Ánh mắt của Thu Tư trở nên nghiêm túc:
- Lý Quân Hạo ra tay với Tần Dương?
Văn Ngận Hậu biết rõ việc này sẽ không thể gạt được Thu Tư, thở dài một hơi rồi nói:
- Hắn dùng tiền mời một đệ tử Ngũ Tiên Môn bị trục xuất hạ cổ với Tần Dương. Nhưng sau đó, Tần Dương thì vẫn sống khỏe còn Lý Quân Hạo biến mất.
Thu Tư nhìn chằm chằm vào Văn Ngạn Hậu:
- Ông không được nhúng tay vào!
Lông mày của Văn Ngạn Hậu nhăn tít lại:
- Tôi có nhúng tay vào đâu. Từ đầu đến giờ tôi chưa từng quản mối quan hệ của bọn chúng mà.
Thu Tư đáp:
- Hôm sinh nhật của Vũ Nghiên, nếu ông không chủ động mời Lý Quân Hạo đến, giới thiệu với con gái rồi còn nói những lời kia thì làm sao mà giữa hắn và Tần Dương lại nảy sinh xung đột? Không phát sinh xung đột thì làm sao mà sự việc đi tới bước này?
Văn Ngạn Hậu hừ lạnh:
- Chẳng lẽ chuyện này lại do lỗi của tôi? Tôi cảm thấy Lý Quân Hạo rất ưu tú, hơn nữa tôi là là bạn của Lý Nam Thiên bao nhiêu năm, tất nhiên tôi mong Lý Quân Hạo trở thành con rể của mình. Với tư cách là cha, giới thiệu một người trẻ tuổi tài năng mà mình ưng mắt cho con gái thì có vấn đề gì chứ? Tôi cổ vũ Lý Quân Hạo theo đuổi Vũ Nghiên tất nhiên là muốn tạo nên sự cạnh tranh với Tần Dương. Thế nhưng tôi không bao giờ xúi giục hắn đấu đến mức sống chết với Tần Dương, cũng không hề khiến Tần Dương hạ độc thủ.
Giọng của Thu Tư trở nên lạnh lùng:
- Ông biết rõ ân oán cũ giữa nhà họ Lý và Mạc Vũ, bây giờ lại tạo điều kiện khiến Lý Quân Hạo và Tần Dương tranh đấu. Chẳng lẽ ông ngây thơ đến mức cho rằng nhà họ Lý sẽ cạnh tranh đường đường chính chính mà không dùng thủ đoạn?
Văn Ngạn Hậu nổi giận:
- Chẳng lẽ tôi lại muốn Lý Quân Hạo đi chết?
Thu Tư đứng dậy, thanh âm càng lạnh lùng hơn:
- Ông nghĩ gì thì bản thân ông biết rõ. Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng ông không thể vượt qua được thất bại năm đó. Đây là vấn đề liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, nó không phải là trò cờ bạc của ông. Tôi tuyệt đối không cho phép ông làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con bé.
Văn Ngạn Hậu cắn môi:
- Bà nói thế là có ý gì?
Thu Tư trừng mắt nhìn Văn Ngạn Hậu rồi quay người rời đi. Nhìn bóng lưng Thu Tư, sự giận dữ trong mắt Văn Ngạn Hậu biến mất mà thay vào đó là sự âm trầm như một con chim ưng.
Mặc dù hắn giận dữ đối thoại với Thu Tư nhưng hắn biết rõ những mưu tính của mình không giấu nổi người vợ này.
Hắn đã mượn đao giết người. Nói cách khác đây là một cái bẫy – một dương mưu!
Bản thân Văn Ngạn Hậu biết rõ, Thu Tư biết rõ, nhà họ Lý cũng biết rõ nhưng vẫn lựa chọn làm theo thế nên không thể coi là hắn bày mưu làm thiệt hại cho nhà họ Lý.
Hơn 20 năm cũng đã đủ để bọn họ quên đi những đau đớn lúc trước. Nhưng thù hận quá mức khiến bọn họ mù quáng, khiến bọn họ muốn trả lại những nhục nhã đã phải nhận, do đó bọn họ ngầm cho phép và trợ giúp Lý Quân Hạo đấu với Tần Dương.
Sự phản kích lặng lẽ của Tần Dương và cái chết của Lý Quân Hạo rạch một vết thương nữa trên vết sẹo cũ và xát thêm một nắm muối vào.
Lý Quân Hạo chết, Lý Nam Thiên chắc chắn sẽ đấu đến cùng.
Mặc dù Lý Nam Thiên biết rõ Văn Ngạn Hậu có dụng ý gì nhưng hắn cũng chỉ đành thuận theo. Chẳng quả chắc chắn rằng hắn sẽ hận Văn Ngạn Hậu ngồi trên núi xem hổ đấu nhau mà không giúp đỡ gì.
Văn Ngạn Hậu ngồi ở trên ghế salon, rơi vào trầm tư.
Sau cái chết của Lý Quân Hạo, chắc chắn nhà họ Lý sẽ đưa thêm nhiều người nữa đến đối phó với Tần Dương nhưng họ không thể nào không lo lắng đến Mạc Vũ.
Lúc trước, khi Mạc Vũ vào Trung Hải, sư phụ của hắn đã qua đời. Thế nhưng hiện tại, Tần Dương đang ở Trung Hải, sư phục của hắn là Mạc Vũ lại đang sống sờ sờ, ai dám liều mạng đối đầu với hắn?
Thế hệ trẻ có tranh đấu thế nào thì Mạc Vũ chắc sẽ không quản. Thế nhưng nếu có người của thế hệ trước nhúng tay thì chắc chắn Mạc Vũ sẽ ra tay. Hai mươi năm trước, Mạc Vũ chỉ hơn hai mươi mà đã lật cho Trung Hải náo loạn, hai mươi năm sau hắn sẽ mạnh đến trình độ nào?
Nhà họ Lý chắc sẽ không làm gì được Tần Dương, có lẽ hắn nên thêm chút củi vào đám lửa này.
Lúc trước, kẻ thù của Mạc Vũ không chỉ có nhà họ Lý. Nếu tất cả kẻ thù của Mạc Vũ biết rằng đệ tử của hắn đang ở Trung Hải thì chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Chỉ cần mình loan truyền tin tức ra ngoài...
Ánh mắt của Văn Ngạn Hậu trở nên lạnh lẽo. Hắn sẽ không bao giờ gả Văn Vũ Nghiên cho Tần Dương. Hai mươi năm trước hắn thua một lần khiến hắn hối hận đến tận bây giờ. Lần này, hắn chắc chắn sẽ không cúi đầu.
Trừ phi hắn chết!
Một tin tức lặng lẽ được truyền bá ra ngoài. Rất nhiều người đều nhận được tin tức này.
Không ai biết rõ tin tức này do ai truyền ra, cũng không ai quan tâm bởi việc đó không quan trọng.
Điều quan trọng là đệ tử của người kia lại đến.
Hắn sắp trở lại?
Rất nhiều cuộc họp khẩn được tổ chức, rất nhiều quyết định được đưa ra, rất nhiều người tu hành thu thập hành lý hướng về Trung Hải. Mọi ánh mắt đều nhắm vào Tần Dương.
Đây sẽ là một cuộc săn thú.
Nhưng ai là thợ săn? Ai là con mồi?