Chương 417: Lần này, em tuyệt đối sẽ không để cho anh bị ức hiếp nữa
Trung Hải, tại một biệt thự.
- Rào!
Một bóng người thon thả cao ráo, một con cá nhảy tuyệt đẹp, nhảy vào trong hồ bơi giữ nhiệt rộng lớn, nhẹ nhàng bơi lội ở trong nước, giống như một mỹ nhân ngư xinh đẹp.
Bóng người ở trong hồ nước sau khi bơi qua bơi lại, nổi lên từ trong mặt nước, dòng nước theo gương mặt cô ấy cứ như vậy tinh tế chảy xuống, sau đó một đôi đôi gò bồng đào trắng nõn phô ra khỏi mặt nước.
Cô men theo bên cạnh tay vịn của hồ bơi đi ra khỏi hồ bơi, một cô gái tóc ngắn khoảng hơn ba mươi tuổi cao gầy đứng yên lặng ở bên cạnh cầm khăn lông trắng tinh đi tới, cung kính đưa cho cô ấy.
Người phụ nữ nhận lấy khăn lông, nhẹ nhàng xoa xoa tóc, sau đó đi hướng vào trong phòng.
- Tiểu thư, tôi vừa nhận được một tin tức, có liên quan tới người đó.
Động tác lau tay của người phụ nữ bỗng nhiên ngưng lại, cô chậm rãi xoay người lại, cặp mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mặt cô gái tóc ngắn đứng phía trước.
- Là tin gì ?
Cô gái tóc ngắn cung kính trả lời:
- Truyền nhân của người đó xuất hiện ở Trung Hải, xảy ra mâu thuẫn với người của Lý gia Tô Châu, đệ tử của Lý gia mất tích, hoài nghi là đã chết. Có người ngầm truyền tin, bây giờ rất nhiều gia tộc đều biết truyền nhân của người đó ở Trung Hải, tôi nghĩ Trung Hải rất nhanh sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Ánh mắt người phụ nữ sáng lên, tiếp tục lau chùi tóc của mình:
- Ông ta đâu, tới Trung Hải chưa?
- Tạm thời không có tin gì, chắc là còn chưa tới.
Cặp mắt phượng xinh đẹp của người phụ nữ hơi nheo lại, trong mắt không tự chủ để lộ ra mấy phần sát khí:
- Tư liệu về truyền nhân của ông ta đâu ?
Cô gái tóc ngắn cung kính trả lời:
- Toàn bộ đã thu thập xong cả rồi.
- Đặt ở trên bàn tôi, một lát tôi sẽ xem.
Người phụ nữ đi vào phòng tắm, cởi bỏ áo quần trên người mình, trong tấm gương cực lớn trên nền nhà xuất hiện vóc dáng một người đàn bà xinh đẹp, cặp mắt mắt phượng tuyệt đẹp, mặt trái xoan, bộ ngực đầy đặn, một vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều, đôi chân thon dài trắng nõn.
Người phụ nữ nhìn bản thân trong gương, rồi hơi nghiêng người sang, ánh mắt bỗng nhiên trở nên có mấy phần oán hận.
- Ông đúng là một người đàn ông nhẫn tâm, cho truyền nhân của mình về lại Trung Hải, ông muốn làm gì? Để cho đệ tử của ông một mình đối mặt với bầy sói rình mò chung quanh sao, đây không phải giống ông hồi xưa sao, ông muốn chứng minh cái gì?
Bỗng nhiên, trên mặt người phụ nữ bỗng rớt xuống một hàng lệ, cô cũng không buồn lau, cứ như vậy sững sờ nhìn bản thân trong gương, sau một hồi lâu, nhẹ nhàng vuốt gương mặt của mình, khóe mắt, phảng phất như là đang vuốt đi dấu vết không nhìn thấy của năm tháng.
Bỗng nhiên, trên mặt người phụ nữ lại lộ ra nụ cười khó hiểu.
- Nếu truyền nhân của ông cũng xuất hiện rồi, chắc hẳn cách ngày ông xuất hiện cũng không còn xa đúng không!
Người phụ nữ mở nước ra, nước từ trên vòi hoa đổ xuống, cô ngước mặt lên, mặc cho nước nóng làm ướt toàn thân mình, và cũng làm trôi đi hàng nước mắt trên mặt cô vậy.
Khi người phụ nữ sấy xong tóc, thay xong quần áo xuất hiện ở thư phòng, khí chất trên người cô đã hoàn toàn thay đổi, mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu cảm nhỏ trên mặt, không có chỗ nào không lộ ra một loại khí chất mạnh mẽ.
Cô ấy ngồi ở trước bàn đọc sách của mình, ở trên bàn đọc sách đã sớm sắp một phần tư liệu thật dày, cô gái tóc ngắn chắp tay sau lưng cung kính đứng ở bên cạnh, trên người mang khí chất tài giỏi, tư thế hiên ngang.
Người phụ nữ mở ra tư liệu, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh của Tần Dương trong mớ tài liệu, khóe miệng hơi nhếch lên hai phân.
- Thật đẹp trai mà... Đđại học Trung Hải... Ha ha, đây không phải là ngôi trường ban đầu ông ta theo học sao, đây là vì muốn bù đắp tiếc nuối trong lòng sao?
Người phụ nữ yên lặng xem tất cả tư liệu xong, nhắm hai mắt lại, sau một hồi lâu mở mắt ra, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
- Một mình vào Trung Hải, một người khuấy động bão táp, giống với ông ấy hồi xưa sao?
Cô gái tóc ngắn trầm giọng nói:
- Trận đại chiến năm đó, ông ta đã kết không ít kẻ thù, bây giờ bọn họ biết truyền nhân của ông ta ở Trung Hải, thì không sẽ thờ ơ ngồi nhìn, bọn họ nhất định sẽ ra tay đối phó Tần Dương, lấy chuyện lần này đả kích ông ta, hoặc là bức ông ta ra mặt. Tiểu thư, chúng ta phải làm gì?
Phụ nữ người hơi tựa lưng vào ghế da, một tay nhẹ nâng mặt, chìm vào suy tư:
- Ông ta năm đó nhẫn tâm với tôi như vậy, cô nói chúng ta có phải cũng nên dạy dỗ cho đệ tử của ông ta một chút không?
Cô gái tóc ngắn cười khổ nói:
- Tiểu thư, làm như vậy sợ rằng không hay lắm, ông ấy.. Mạc tiên sinh năm đó mặc dù thật sự có nhẫn tâm một chút, nhưng đích xác là một người quân tử khiêm tốn, đối với phu nhân Thu một lòng một dạ. Tiểu thư cũng không phải là bị mối thâm tình này của ông ấy làm cảm động sao? Nếu như đối phó với đệ tử của ông ấy, Mạc tiên sinh nếu biết, nhất định sẽ rất thất vọng...
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng:
- Cô còn nói tốt thay cho ông ta?
Cô gái tóc ngắn hơi mỉm cười nói:
- Tiểu thư, nghe nói Mạc tiên sinh bao nhiêu năm nay vẫn độc thân chưa lập gia đình đâu.
Sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi một chút, trên mặt có mấy phần tức giận:
- Ông ta còn không phải là không bỏ được người đàn bà Thu Tư kia, cũng đâu phải là vì tôi!
Cô gái tóc ngắn đương nhiên biết tính khí của tiểu thư nhà mình, nhiều năm như vậy rồi, những đè nén trong lòng vẫn luôn nhẫn nhịn, hôm nay gặp phải lúc này thế nào cũng sẽ bộc phát một chút. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng chỉ e là nếu như có ai đối phó với Mạc tiên sinh, sợ rằng tiểu thư nhà mình sớm đã nổi khùng lên rồi.
Người đàn ông mà mình thích, bản thân có thể ức hiếp hắn, bản thân có thể hận hắn, nhưng tuyệt đối không cho phép những người khác ức hiếp hắn!
Cô gái tóc ngắn nhẹ giọng nói:
- Mạc tiên sinh nếu đã trả ngọc bội, hy vọng đệ tử của mình cưới cô nương của Văn gia, điều này nói rõ ông ấy đã buông tình cảm đối với Thu Tư xuống rồi, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao?
Cặp mắt phượng của cô gái nhìn vào cô gái tóc ngắn, hừ nói:
- Cô được cái thật là biết nói cho ông ta nhỉ?
Người hầu nữ cười híp mắt nói:
- Tiểu thư, lời tôi nói đều là nói thật, Mạc tiên sinh chưa lập gia đình, tiểu thư chưa gả, đệ tử của ông ấy lại tới Trung Hải, tôi cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt. Mạc tiên sinh trọng tình trọng nghĩa, ban đầu chỉ là bởi vì Thu Tư mà không thể không cự tuyệt tiểu thư, thật ra thì ông ấy vẫn rất có thiện cảm đối với tiểu thư...
Khóe miệng cô gái mắt phượng nhích lên hai phân:
- Vậy cô cảm thấy tôi phải làm thế nào?
Cô gái tóc ngắn nhẹ giọng đề nghị:
- Đệ tử Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền, Mạc tiên sinh hiển nhiên rất coi trọng Tần Dương, hơn cũng rất kỳ vọng. Nếu như tiểu thư có thể vào lúc thích hợp dành cho Tần Dương một sự trợ giúp nhất định nào đó, tôi nghĩ Mạc tiên sinh nhất định sẽ rất cảm kích tiểu thư, có bước ngoặt này rồi, có lẽ tiểu thư có thể được như ý đó.
Cô gái mắt phượng thở ra nói:
- Cái con người nhẫn tâm đó, lòng dạ như sắt thép, ban đầu lúc rời Thu Tư đi, trốn một cái đã là hơn hai mươi năm, trong lòng ông ta có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi đâu, bây giờ tôi còn phải đi giúp ông ta, chẳng lẽ thật sự cho rằng tôi không thể rời xa ông ta sao?
Cô gái tóc ngắn không nhịn được cười hì hì. Tình cảm của tiểu thư nhà mình đối với Mạc tiên sinh, cô ấy là người rõ ràng nhất, hôm nay nói như vậy, chẳng qua là trong lòng không cam tâm thôi, mình chỉ là nói ra những lời trong lòng giúp cô mà thôi.
Cô gái mắt phượng nhìn cô gái tóc ngắn đang cười, biết cô ấy hiểu rõ tâm tư của mình, sau mấy câu phát tiết, tâm tình cô cũng bình ổn hơn rất nhiều, ban nãy quả thật bởi vì nghe được tin của ông ấy tâm trang có chút kích động.
Cô gái mắt phượng liếc cô gái tóc ngắn một cái, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, trong đôi mắt phượng xinh đẹp để lộ ra mấy phần sát khí lạnh lùng.
- Những người này ỷ mình nhiều người bắt nạt ít người sao? Hắc Phượng, sắp xếp đi, điều động Phượng Tổ, thay phiên theo dõi và bảo vệ Tần Dương, có bất kỳ tin tức gì ngay lập tức báo cho tôi!
Cô gái tóc ngắn nghiêm, nhanh gàng trả lời:
- Rõ !
Sau cô gái tóc ngắn khi rời đi, cô gái mắt phượng dựa vào ghế, ánh mắt hơi có chút si mê:
- Vũ ca ca, lúc ban đầu tuổi em còn nhỏ, giương mắt nhìn anh bị bọn họ ức hiếp nhưng không thể ra sức, không có cách nào giúp anh. Lần này, em tuyệt đối sẽ không để cho anh bị bọn họ ức hiếp nữa!