Chương 418: Nhất định phải đấu đến anh chết tôi sống mới được sao?
- Tất cả kế hoạch đều đã chuẩn bị chu đáo, cậu chắc chắn mồng một tháng năm bắt đầu tiêu thụ, hàng tích trữ sản xuất cung ứng có đủ không?
Tần Dương nhìn Văn Vũ Nghiên ở đối diện, mỉm cười nói:
- Không vấn đề gì, tôi vốn là không hy vong vào một phát pháo mà đã nổi như cồn, cho đến khi danh tiếng và lượng tiêu thụ bùng nổ, cũng cần phải tích lũy từ từ. Hàng trong kho còn có tích trữ hàng hũ kim loại nhiều như vậy, đem những hũ kim loại này phối hợp tiêu thụ cho xử lý xong trước đi. Giai đoạn đầu tôi cũng không hy vọng kiếm được tiền, chỉ cần huề vốn là được.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Cậu đang muốn lỗ vốn để kiếm tiếng thơm sao?
Tần Dương cười nói:
- Dù sao làm cũng là làm ăn lâu dài, cũng không phải là mua bán một lần, không vội.
Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng:
- Được, cậu càng như vậy, cho thấy cậu rất có lòng tin đối với sản phẩm.
Tần Dương cười híp mắt nói:
- Đương nhiên phải có lòng tin rồi, các cậu cũng đã làm nhiều việc như vậy, mặc dù là đã đưa tiền, nhưng nếu như thất bại, vậy khó coi lắm.
Văn Vũ Nghiên gật đầu:
- Sản phẩm sản xuất thử thế nào rồi?
- Điều chỉnh thử mấy lần, không thành vấn đề, trước mắt đã sản xuất theo lô số lượng nhỏ rồi.
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Bắt đầu tiêu thụ theo lô, vậy một khi đưa ra thị trường, cậu há chẳng phải là có thể làm ông chủ vung tay rồi?
Tần Dương trong lòng hiển nhiên cũng có hoạch định, cười nói:
- Ừ, mục tiêu tôi là mồng một tháng năm đưa lên kệ tiêu thụ, sau đó bán ra vài tỉnh chung quanh, gây tiếng vang ở trong phạm vi cả nước, thành lập kênh bán hàng trên mạng, sau đó cuối năm nay mở rộng sản xuất, sang năm sẽ tiêu thụ sản phẩm trên toàn quốc.
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười nói:
- Cậu cùng không tham lam nhỉ, tôi vốn cho là năm nay cậu đã muốn tiêu thụ trên toàn quốc chứ.
Tần Dương lắc đầu nói:
- Không nhanh như vậy, cho dù có tiếng vang, sản lượng này cũng không theo kịp. Mở rộng dây chuyền sản xuất cũng cần thời gian, làm sao nhanh được như vậy, đây là sản phẩm đầu tiên của tập đoàn Thiểm Điện. Hơn nữa còn là thực phẩm bảo vệ sức khỏe có thể dùng lâu dài, tôi phải làm nó trở thành một cây đại thụ xanh tốt của ngành thực phẩm bảo vệ sức khỏe.
Văn Vũ Nghiên khen:
- Ừ, làm xí nghiệp quả thật cần cần từng bước từng bước một đi chắc chắc, bước chân quá đà, rất dễ dàng ngã xuống.
Tần Dương cười cười:
- Bước chân lớn quá, dễ dàng dập trứng!
Văn Vũ Nghiên liếc Tần Dương một cái, chợt nhớ tới một chuyện, thần sắc trên mặt trở nên nghiêm túc hơn:
- Tôi muốn hỏi cậu chuyện này, cậu có thể thẳng thắn trả lời tôi không?
Nụ cười trên mặt Tần Dương hơi thu lại:
- Cậu hỏi đi.
Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tần Dương:
- Tôi nghe nói Lý Quân Hạo mất tích đã nhiều ngày, người ta nói hắn có thể đã chết, chuyện này liên quan tới cậu không?
Tần Dương trầm mặc mấy giây:
- Sau này hắn sẽ không xuất hiện nữa.
Văn Vũ Nghiên ánh mắt hơi thay đổi, hỏi nhỏ:
- Tại sao?
Tần Dương khẽ thở dài nhẹ:
- Cô biết cổ không?
Trong mắt Văn Vũ Nghiên lộ ra thần sắc khiếp sợ:
- Biết, hình như là phép thuật thần bí bên Miêu Cương, vô cùng thần bí, vô cùng lợi hại, khiến cho người ta phòng cũng không phòng được.
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy, hắn thuê một tên phản đồ của Ngũ Tiên Môn ở Miêu Cương, hạ cổ đối phó với tôi, loại có thể giết người. Lúc tên rác rưởi của Ngũ Tiên Môn đó hạ cổ thành công, hắn đã giết cái tên học trò bị đuổi đó đi để diệt khẩu. Nếu như không phải là bởi vì tôi tinh thông y thuật, cộng thêm tương đối tỉ mỉ, phát hiện manh mối trước thời hạn, kịp thời chữa trị, sợ rằng tôi bây giờ đã độc phát mà bỏ mạng, căn bản điều tra không ra nguyên nhân cái chết.
Sắc mặt Văn Vũ Nghiên biến đổi lớn, khiếp sợ nói:
- Hắn đã làm ra chuyện như vậy sao?
Tần Dương thản nhiên nói:
- Lý gia bọn họ năm đó có mâu thuẫn với sư phụ tôi, có ân oán, bị thua thiệt trong tay sư phụ của tôi, bây giờ lại bởi vì cậu, hắn với tôi gặp nhau, đương nhiên không muốn bỏ qua tôi, đây không chỉ là vì muốn tranh đoạt cậu, cũng là vì trả thù sư phụ tôi thôi.
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên nhìn thẳng chằm chằm vào Tần Dương:
- Sau đó thì cậu giết hắn?
Tần Dương bình tĩnh nói:
- Hắn là người tu hành, cách giải quyết vấn đề giữa người tu hành với nhau thường thường cũng rất đơn giản thô bạo, hắn muốn giết tôi, tôi đương nhiên là sẽ không bỏ qua hắn, nếu không, lần này hắn không thành công, có lẽ còn có lần kế. Đối với kẻ thù muốn lấy mạng tôi, tôi chưa bao giờ nhân từ!
Tần Dương không trực tiếp thừa nhận giết Lý Quân Hạo, nhưng cũng gián tiếp nói rằng đúng là mình làm, thần sắc trên mặt Văn Vũ Nghiên tức khắc trở nên rất phức tạp.
Tần Dương trầm mặc mấy giây, nhìn chằm chằm vào Văn Vũ Nghiên:
- Có phải rất khó tiếp nhận không?
Văn Vũ Nghiên cắn môi một cái:
- Hắn thuê người giết cậu, thiếu chút nữa thành công, còn giết cái người hạ cổ đó, quả thật chết cũng đáng, nhưng vì sao cậu không dùng pháp luật đối phó hắn?
Tần Dương nhẹ giọng nói:
- Thế giới của người tu hành, có quy tắc hành động của người tu hành, người mạnh là vua của thế giới, cái này không giống với thế giới của người bình thường... Bây giờ nhìn tôi, có cảm thấy sợ không?
Văn Vũ Nghiên liếc Tần Dương một cái:
- Nói đến giết người, trước đó Vũ Văn Đào thuê sát thủ, cậu chẳng phải cũng tiêu diệt tên sát thủ kia sao, cậu cũng không phải là kẻ lạm sát vô tội, tôi sợ cái gì, chẳng lẽ cậu sẽ có hại đối với tôi sao? ?
Trên mặt Tần Dương hiện ra nụ cười nhẹ:
- Con gái mà, không phải rất nhạy cảm đối với những chuyện này sao?
Văn Vũ Nghiên hừ nói:
- Giết người đúng là đáng sợ, nhưng cũng phải xem chuyện gì đã. Quân nhân bảo vệ quốc gia, anh dũng giết địch, chiến đấu đẫm máu, chẳng lẽ chúng ta sẽ bởi vì bọn họ giết bao nhiêu kẻ địch mà sợ bọn họ sao, chỉ có cảm thấy sùng bái bọn họ là anh hùng có được hay không hả?
- Cậu làm người khiêm tốn phúc hậu, trước giờ không ỷ thế hiếp người, chuyện này cũng là Lý Quân Hạo tự tạo nghiệt không thể sống. Nếu nói cảm giác, tôi nhiều nhất chỉ là cậu nhất định tự mình giết chết hắn, có chút lấy bạo chế bạo, không quá phù hợp quy định của pháp luật mà thôi.
Tần Dương cười cười, cũng không tranh cãi gì.
Nếu như hắn muốn đến với Văn Vũ Nghiên, hắn hy vọng cô biết bản thân hắn là hạng người gì, mà không phải là chỉ nhìn thấy một mặt tốt đẹp của hắn thôi.
Yêu một người, không thể chỉ yêu một mặt vẻ vang của hắn, mà cũng phải yêu hoặc là bao dung phần không vẻ vang của hắn nữa.
Tần Dương giết Lý Quân Hạo, hắn tin tưởng đây chỉ là một sự bắt đầu, tiếp theo, hắn sẽ có càng nhiều kẻ thù hơn, hắn có thể sẽ còn giết càng nhiều người hơn.
Nếu như Văn Vũ Nghiên không thể tiếp nhận hắn như vậy, vậy Tần Dương sẽ không miễn cưỡng, cho dù sư phụ thất vọng, vậy cũng chỉ đành vậy thôi.
Tần Dương nhìn chằm chằm Văn Vũ Nghiên, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này tôi không nói với người khác, cậu có thể giữ bí mật cho tôi không, không nói cho bất kỳ ai?
Văn Vũ Nghiên lo lắng nói:
- Tôi đương nhiên sẽ giữ bí mật cho cậu, nhưng người của Lý gia sẽ không để yên. Lý Quân Hạo đối phó cậu, gia tộc bọn họ chắc chắn biết, giờ hắn đã chết, bọn họ khẳng định cũng sẽ nghĩ tới cậu đúng không ?
Tần Dương thần sắc tự tin:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cuộc chiến tranh của chúng ta chỉ mới bắt đầu, tiếp theo tôi có thể phải đối mặt càng nhiều hơn trận chiến hơn.
Văn Vũ Nghiên nhẹ giọng nói:
- Nhất định cần phải đấu đến anh chết tôi sống mới được sao, chẳng lẽ không thể hòa bình sống chung sao?
Tần Dương cười cười:
- Tôi không định đấu với Vũ Văn Đào, thì Vũ Văn Đào cũng bởi vì tôi đến với cậu, ra kế hại tôi trước, sau thuê người giết tôi. Lý Quân Hạo đầu tiên ra tay trực tiếp muốn phế bỏ tôi, bị tôi ngăn được sau lại thuê người hạ cổ với tôi, muốn thần không biết quỷ không hay giết chết tôi... Có một số việc, không phải tôi muốn không đấu là không đấu được.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương lại nói:
- Nếu như tôi không chiến đấu, vậy kết quả của tôi, có thể là chết đi trong im lặng, sau đó biến mất hẳn trên thế giới này, cho nên, tôi phải đấu với bọn họ.
Văn Vũ Nghiên lo lắng hỏi:
- Nhưng cậu chỉ có một mình, đấu thắng bọn họ sao?
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Tôi không phải chiến đấu một mình, tôi còn có bạn bè của tôi, huống chi tôi còn có sư phụ, thầy trò đồng tâm, làm gì cũng thành, có ông ấy, tôi không sợ gì cả!