Chương 420: Cứu vãn
Trên lâu đài hơi, có rất nhiều trẻ em chơi đùa, xung quanh tòa thành có rất nhiều phụ huỵnh của bọn trẻ, khi lâu đài hơi bị nổ, nhũng bậc phụ huynh xung quanh hoảng sợ kinh hoàng.
Nhìn những đứa trẻ bị hất bay lên không trung, trên mặt những người nhà này vô cùng hoảng sợ và hoang mang, song cơ thể họ căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng gì, chỉ có trơ mắt nhìn bọn nhỏ từ trên trời rơi xuống, ngã ra bốn phương tám hướng.
Tần Dương là một người tu hành, phản ứng dĩ nhiên vô cùng nhanh nhạy, hắn chọn đứa bé rơi xuống cách hắn gần nhất.
Đứa bé bị đợt khí nổ hất bay, trên đầu lao hướng thẳng xuống mặt đất, nếu như rơi xuống, đầu chạm đất, vỡ sọ là điều không tránh khỏi.
Thân hình Tần Dương nhanh như điện, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh đứa bé đó, bàn chân phát lực, người bật lên từ dưới đất, đưa hai cánh tay ra trên không trung, ôm lấy đứa bé này, sau đó hai tay dùng sức, để đứa trẻ nằm ngang trên không trung, sau đó rơi xuống.
Bả vai Tần Dương rơi xuống đất, người theo mặt đất lộn một vòng, thuận tay buông đứa bé này ra.
Không kịp đứng dậy, bàn chân Tần Dương chống đất, người chống lại quy luật trọng lực ngiêng nghiêng người vọt lên tiếp, đưa hai tay ra lần nữa, đỡ lấy một đứa trẻ bên cạnh đang rơi xuống, sau đó ôm nó bỏ xuống đất.
Tần Dương một hơi liên tục cứu hai người, nhưng cũng có giới hạn, dẫu sao chuyện cũng xảy ra quá đột nhiên.
Bọn nhỏ bị nổ hất bay ra tứ phía rơi xuống, một số ít may mắn hơn rơi vào trong đệm hơi, cũng không bị thương quá nặng, nhưng cũng có mấy đứa trẻ trực tiếp đập vào mặt đất, số khác rơi xuống hồ nhỏ bên cạnh.
Toàn bộ bốn phía xung quanh lâu đài hơi kêu ầm lên, vô số người chạy tán loạn, tiếng trẻ khóc, tiếng cha mẹ kêu...
Tần Dương ôm đứa bé kia đứng lên, đứa bé được Tần Dương ôm, cũng không bị thương, nhưng lại sợ đến rối bời, sau hai giây sửng sốt, lúc này mới khóc lên hu hu.
Một thiếu phụ chạy nhanh tới, một tay con ôm vào lòng, chưa kịp hoàn hồn kêu lên:
- Con trai, có bị thương gì không?
Tần Dương bò dậy, thiếu phụ kia kiểm tra đứa trẻ, phát hiện đứa trẻ không bị sao cả, tức khắc sợ không thôi, kéo tay của Tần Dương cảm kích:
- Tiên sinh, cám ơn cậu cứu đã con tôi, thật sự vô cùng cảm ơn cậu.
Tần Dương đưa tay sờ đầu của đứa bé, khẽ mỉm cười:
- Không có gì, cô mau dẫn nó đến chỗ an toàn đi.
Thiếu phụ cảm ơn rối rít, lúc này mới mang đứa trẻ rời đi, cha của đứa bé kia cũng chạy tới, sắc mặt của anh ta trắng bệch, rõ ràng vẫn trong hoảng sợ chưa hoàn hồn lại từ lúc vụ nổ vừa xảy ra.
Anh ta trơ mắt nhìn con trai mình bị đợt khí nổ tung hất bay lên, sau đó cả người bay xuống, lúc ấy chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nghĩ rằng con trai mình chết chắc, ai ngờ Tần Dương nửa chừng lao ra, trực tiếp nhào tới cứu con trai anh ta.
- Tiểu huynh đệ, cậu là ân nhân cứu mạng con tôi, cám ơn cậu đã cứu con trai tôi, nếu không phải có cậu...
Ánh mắt Tần Dương lướt qua xung quanh, nhìn vào nơi không xa trên mặt đất là hai đứa bé không bò dậy, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu, cắt đứt lời cảm ơn của người đàn ông kia:
- Không cần cám ơn, xem tình hình những đứa trẻ khác, anh đưa con tới chỗ an toàn trước đi.
Lúc này rất nhiều người nhà của những đứa trẻ cùng người dân nhiệt tình trong thành phố, có người thì nhảy vào trong hồ cứu những đứa trẻ rơi xuống nước, có người thì hỗ trợ gọi điện thoại kêu xe cứu thương, hiện trường loạn thành một mớ.
Có không ít trẻ bị thương, nhưng phần lớn đều là bị thương nhẹ hoặc là kinh sợ, nhưng có mấy đứa trẻ bởi vì từ trên không trung ngã vào nền xi măng, bị thương không nhẹ, có một đứa bé ngã chảy máu đầu, đập thẳng xuống đất rồi nằm im lặng.
Konnie đi tới bên người Tần Dương, khiếp sợ hỏi:
- Tần, đã xảy ra chuyện gì?
Tần Dương trả lời vô cùng nhanh:
- Đệm hơi phát nổ, luồng khí hất bay bọn trẻ đang chơi đùa lên, không ít trẻ em đã ngã bị thương.
Konnie sùng bái nhìn Tần Dương:
- Vừa rồi động tác của cậu thật sự rất nhanh, cậu đã cứu hai đứa bé!
Tần Dương ừ một tiếng, ánh mắt quét qua đứa bé đang bị chảy máu đầu kia, sắc mặt có chút nặng nề:
- Cô đứng yên ở đây, tôi qua đó xem đứa bé kia thế nào.
Konnie nhanh nhẩu nói:
- Tôi đi cùng với cậu.
Tần Dương không phản bác, dặn dò:
- Cẩn thận đám người chen lấn, cẩn thận bị ngã!
- Được.
Tần Dương bước nhanh tới, ánh mắt nhanh chóng quan sát xung quanh, phát hiện mấy đứa trẻ ngã bị thương, đều đang khóc lớn, nhưng nhìn chung tất cả đều là ngã phải tay chân, còn đứa bé bị ngã nằm chảy máu đầu mặt trắng như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.
Mẹ của đứa bé ôm lấy khóc khàn cả giọng, cô ấy lại không dám di động đứa trẻ, sợ tạo thành tổn thương hai lần, gọi điện thoại cấp cứu, xe cứu thương cũng còn chưa tới, chỉ có ở bên cạnh kêu khóc gọi lấy tên con mình, ngoài cách đó ra không có cách nào khác cả.
Tần Dương không chút do dự, bước nhanh tới trước mặt đứa bé trai bị thương đó, ngồi xuống:
- Chị này, tôi hiểu một ít y thuật, có thể để cho tôi giúp nó kiểm tra một chút không?
Mẹ đứa bé tựa như bắt được cứu phao cứu sinh vậy, gạt ngay nước mắt vội vàng cầu khẩn nói:
- Bác sĩ, ngài mau cứu nó với, van cầu ngài mau cứu con trai tôi với...
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tôi sẽ hết sức.
Tần Dương kiểm tra cẩn thận vết thương trên đầu đứa trẻ, lại lật nhìn mắt của đứa trẻ, Tần Dương đưa tay kiểm tra mạch đập, một tia nội khí đã tiến vào thân thể của đứa trẻ, nhanh chóng lướt qua trong thân thể đứa trẻ.
Rất nhanh đã kiểm tra xong, sắc mặt Tần Dương có chút ngưng lại, đứa nhỏ này không chỉ là ngã nứt hộp sọ, hơn nữa nội tạng cũng bị va chạm nghiêm trọng, đã dập vỡ và chảy máu trong, tình hình có thể nói vô cùng nghiêm trọng.
Tần Dương cảm nhận hô hấp của đứa trẻ dần dần yếu ớt đi, khẽ cắn răng, đưa đầu ngón tay ra, đè xuống vài huyệt vị của đứa trẻ, trút hết nội khí ra, tiến vào thân thể của đứa trẻ, kích thích huyệt vị của đứa trẻ.
Huyệt vị của đứa trẻ bị kích thích, từ từ mở mắt ra.
Lúc Tần Dương chẩn đoán cho đứa trẻ, quần chúng xung quanh sớm đã vây đầy một vòng lớn đứng xem, bây giờ thấy đứa trẻ tỉnh lại, tức khắc cũng vui mừng thay.
- Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! !
- Chàng trai này thật là lợi hại, vài ba nhát đã làm nó tỉnh lại rồi!
- Không biết bị thương có nặng hay không nữa, tôi vừa mới nhìn thấy nó cứ như vậy đùng một cái đập xuống đất, ngã rất nặng...
- Hy vọng đứa trẻ không việc gì, mới có mấy tuổi.. Sao bỗng nhiên lại bị nổ cơ chứ, những đứa bé này thật đáng thương!
Mẹ đứa trẻ thấy đứa trẻ mở mắt ra, kinh ngạc vui mừng quỳ xuống bên người đứa trẻ, lớn tiếng kêu tên của con mình, nhưng đứa nhỏ này mặc dù tỉnh rồi, vẫn như cũ không nói gì, ánh mắt cũng vô cùng ảm đạm, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi vậy.
- Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?
Tần Dương vừa tiếp tục truyền nội khí vào, kích thích huyệt vị của nó, làm hết khả năng ngăn cho nội tạng ngừng việc chảy nhiều máu, đồng thời quát to:
- Gọi điện thoại cho bệnh viện, giục bọn họ nhanh một chút, đứa nhỏ này nội tạng bị dập, đã xuất huyết bên trong, nếu như tới trễ, sẽ không còn kịp nữa!