Chương 421: Tôi cầm máu, ông phẫu thuật!
Tần Dương một lời nói như vậy, mẹ của đứa bé tức thì sắc mặt càng trắng bệch ra, móc điện thoại di động ra gọi điện thoại, tay run lên.
Sau khi Tần Dương nói xong câu đó, lại dồn sự chú ý vào đứa trẻ, toàn bộ tinh thần chăm chú trợ giúp thằng bé cầm máu, nếu nội tạng một khi chảy máu ra nhiều, vậy cho dù bác sĩ chạy tới cũng không còn kịp.
Nếu như Tần Dương mang theo Quan Âm châm bên người, vậy có lẽ cầm máu sẽ tốt hơn, nhưng không ai chẳng có việc gì tự dưng đi chơi cũng mang Quan Âm châm trên người cả.
Tần Dương cũng không dám buông tay khắc nào, cứ như vậy dựa vào nội khí của mình và kích thích huyệt vị làm chậm quá trình chảy máu nội tạng lại.
Konnie đi tới bên người Tần Dương, nhìn thủ pháp thuần thục mà kỳ lạ của Tần Dương như vậy, ánh mắt có chút hiếu kỳ.
Tần Dương còn biết y thuật?
Hắn chỉ nhìn nhìn như vậy, vậy mà có thể kiểm tra ra đứa nhỏ này nội tạng bị vỡ dập?
- Thược Dược.
Tần Dương bỗng nhiên quay đầu kêu lên, Thược Dược đi sau lưng Konnie bước nhanh tới bên người Tần Dương.
Tần Dương không buông tay, ánh mắt ra hiệu cho Thược Dược, sốt ruột nói:
- Cậu đến nhà tôi một chuyến, cầm ngân châm giúp tôi, càng nhanh càng tốt. Ngân châm ở trong ngăn kéo tủ trên đầu giường phòng ngủ của tôi ở trên lầu hai.
- Được !
Thược Dược sờ lấy chìa khóa xe và chìa khóa cửa của Tần Dương, chạy như bay.
Ước chừng hơn mười phút, vài chiếc xe cứu thương lái vào sân chơi, đã tới địa điểm hiện trường vụ việc, một đám y bác sĩ mặc áo blu trắng chạy nhanh tới.
Một người đàn ông đi tới trước mặt của Tần Dương, nhìn đứa trẻ đầu chảy đầy máu, vội vàng gọi hai y tá:
- Đứa bé này bị thương rất nặng, mau đưa lên xe cứu thương.
Ánh mắt ông ta rơi vào trên người Tần Dương:
- Cậu đang làm gì vậy?
Tần Dương nhanh gọn trả lời:
- Tôi hiểu y thuật, đứa bé này nội tạng bị dập, tôi đang ngăn nội tạng xuất huyết.
Nam bác sĩ lấy làm kinh hãi, nội tạng dập vỡ là đòn chí mạng, ánh mắt của ông ta theo bản năng dừng lại nơi tay Tần Dương đè trên thân thể đứa trẻ.
- Cậu làm như vậy là có thể cầm máu sao?
Tần Dương trầm giọng nói:
- Dùng đủ lực, kích thích chính xác huyệt vị, có thể cầm máu. Tôi phải phải đi theo nó cùng đến bệnh viện, nếu không, nó không cầm cự được tới bệnh viện.
Nam bác sĩ do dự một chút, ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện Tần Dương phán đoán hoàn toàn chính xác, lập tức nhanh gọn nói:
- Được, cậu đi theo nó cùng lên xe!
Nội tạng dập vỡ là vấn đề lớn, từ lúc sự việc xảy ra đến bây giờ đã qua lâu như vậy, Tần Dương có thể dựa vào một đôi tay kích thích huyệt vị cầm máu, điều này nói rõ Tần Dương thật sự có bản lĩnh.
Trong xe cứu thương thì không cách nào làm nội tạng bị dập ngừng chảy máu được, cho nên nam bác sĩ này trực tiếp đồng ý yêu cầu của Tần Dương, dẫu sao tất cả cũng là vì cứu người.
Đứa trẻ bị thương nhanh chóng được đưa tới xe cứu thương, Tần Dương đi theo lên xe cứu thương, đám người Konnie lái xe đi theo phía sau, giờ phút này cô ấy cũng tràn ngập sự tò mò đối với Tần Dương.
Y thuật của hắn lợi hại như vậy sao?
Rất nhan đã đến bệnh viện, đứa trẻ bị thương được đưa vào phòng cấp cứu. Tần Dương nói rõ tình hình cho bác sĩ, tận lực tiết kiệm thời gian chẩn đoán. Tần Dương dựa hết vào một đôi tay trì hoãn lâu như thế, vết thương của đứa trẻ đã không cách nào kéo dài thêm nữa, phải mau chóng phẫu thuật.
Tần Dương ngồi xuống ghế ở bên ngoài phòng cấp cứu, Konnie bước nhanh tới.
- Đứa trẻ sao rồi?
Tần Dương xoa xoa mặt:
- Vào phòng phẫu thuật, chưa biết kết quả.
Konnie an ủi:
- Nếu đã đến bệnh viện, các bác sĩ nhất định có thể cứu nó, cậu không cần quá lo lắng.
Tần Dương lắc lắc đầu nói:
- Tình trạng nội tạng đứa trẻ bị dập có chút nghiêm trọng, phải lập tức phẫu thuật, nhưng tôi lo lắng dập vỡ dẫn tới chảy nhiều máu...
Konnie hỏi:
- Cậu định chuẩn bị chờ ở đây sao?
Tần Dương gật đầu một cái, dựa vào ghế:
- Nếu gặp phải rồi, đã giúp thì giúp tới cùng.
Konnie tò mò hỏi tiếp:
- Ban nãy cậu để cho Thược Dược trở về cầm ngân châm... Cậu là bác sĩ sao?
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Coi là vậy đi!
Ánh mắt Konnie sáng lên:
- Cậu rất giỏi phải không?
Tần Dương gật đầu lần nữa:
- Tạm được, y thuật của sư phụ tôi rất lợi hại, tôi đi theo ông học vài năm, hiểu một ít bề ngoài thôi.
Konnie nháy nháy mắt:
- Những ngân châm kia là dùng làm gì?
- Có rất nhiều tác dụng, ngân châm có thể đâm vào huyệt vị cơ thể của con người, vừa rồi tôi không có ngân châm, chỉ có dùng ngoại lực cưỡng ép cầm máu, hiệu quả so với ngân châm chích huyệt cầm máu kém hơn rất nhiều.
Lúc này, Thược Dược vội vã tới, đưa Quan Âm châm cho Tần Dương.
Tần Dương nhận lấy Quan Âm châm, đặt ở bên người, lỗ tai dựng lên, hắn như muốn nghe ngóng động tĩnh trong phòng phẫu thuật.
Người khác không nghe được, hắn là người tu hành, thính lực vượt xa người thường, lỗ tai lúc tụ khí lại, có thể nghe được rõ ràng tiếng đối thoại trong phòng phẫu thuật.
Ước chừng nửa giờ trôi qua, chân mày của Tần Dương đột nhiên nhíu lại, chuyện hắn vẫn luôn lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra.
Nội tạng dập vỡ, trong quá trình phẫu thuật đột nhiên xuất huyết nặng, bác sĩ phẫu thuật liên tiếp đổi hai loại phương pháp, vẫn không cầm được máu!
Sinh mạng đứa trẻ như ngàn cân treo sợi tóc.
Tần Dương đứng lên dứt khoát, cầm túi Quan Âm châm kia lên, trực tiếp đi về phía phòng phẫu thuật.
Tần Dương dùng lực gõ mạnh cửa phòng, bình tĩnh nói:
- Đứa trẻ không ngừng chảy máu đúng không, tôi có thể làm máu chảy chậm lại, trợ giúp các người hoàn thành phẫu thuật!
Không đợi y tá kia nói gì, Tần Dương đã trực tiếp đẩy cô ra, đi vào, nhanh chóng khoác đồng phục phẫu thuật lên cho mình, sau đó bước nhanh vào.
Bác sĩ phẫu thuật đang đau đầu nhức óc, lại nhìn Tần Dương đi tới, tức khắc cả giận nói:
- Đang phẫu thuật, cô để anh ta vào làm gì!
Tần Dương đi thẳng tới, nhanh gọn lấy túi châm của mình mở ra, bày ra một hàng ngân châm lấp lánh dài ngắn khác nhau.
- Tôi cũng là bác sĩ, đừng nói lời vô ích! Tôi giúp đứa trẻ cầm máu, ông cứ tiếp tục phẫu thuật!
Bác sĩ phẫu thuật nhìn Tần Dương lấy ngân châm ra xếp hàng như vậy ánh mắt giống như gặp quỷ, lớn tiếng nói:
- Nội tạng nó bị xuất huyết cục bộ, anh dựa vào mấy cây ngân châm là muốn cầm máu sao...
Tần Dương vén quần áo đứa trẻ lên, lạnh lùng nói:
- Bây giờ là lúc cứu người, không phải lúc gây gổ, tôi cầm máu, ông phẫu thuật, nếu nói nhảm nữa, đứa trẻ sẽ chết!
Soạt soạt soạt!
Tần Dương hạ châm như gió, chín cây ngân châm trong nháy mắt đâm vào thân thể của đứa trẻ. Tần Dương hít một hơi sâu, đưa ngón tay như gió, trong nháy mắt đầu trên ngân châm, ngân châm tức thì dao động kịch liệt.
Tất cả những việc này được làm rất trôi chảy, vị bác sĩ kia và y tá nhìn mà ánh mắt cũng trợn to lên.
Nhanh thật!
Mặc dù xem không hiểu, nhưng vị bác sĩ bên cạnh và y tá nhìn Tần Dương hạ châm nhanh gọn như vậy làm trong lòng họ không hiểu vì sao cũng không nhịn được sinh ra một suy nghĩ giống như nhau.
Tình huống nguy cấp, Tần Dương không ngừng liên tục động ngân châm, nội khí giống như luồng điện thông qua ngân châm đưa vào huyệt vị của đứa trẻ. Không tới một phút đồng hồ, nữ y tá bên cạnh cũng đã kinh ngạc phát ra tiếng kêu vui mừng.
- Tốc độ chảy máu chậm lại rồi!
Bác sĩ phẫu thuật trợn to hai mắt, giật mình quay đầu nhìn, phát hiện ra tốc độ xuất huyết quả nhiên giảm xuống rất nhiều!
Trong lòng bác sĩ phẫu thuật tràn đầy khiếp sợ, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên hàng ngân châm như đang run rẩy xếp hàng bay múa.
Đây là châm pháp gì vậy?
Sao mà lợi hại như vậy?
Ban nãy bọn họ nghĩ hết cách cũng không có cách cầm máu, mắt thấy đứa trẻ từng bước một rơi xuống vực sâu của cái chết, thì người thanh niên này chỉ dựa vào mấy cây ngân châm vậy mà đã làm tốc độ chảy máu chậm lại, chuyện như vậy thật sự chưa bao giờ được nghe qua!
Tần Dương nhìn một đám người đều khiếp sợ nhìn bản thân hắn, quay đầu tức giận nhìn bác sĩ phẫu thuật, thấp giọng quát lên:
- Nhìn cái gì, tiếp tục phẫu thuật!