Chương 422: Tuyệt đối không chơi xấu
Bác sĩ phẫu thuật kia bị Tần Dương quát một tiếng như vậy, nhất thời phục hồi tinh thần lại, trên mặt lập tức có hai phần xấu hổ.
Thời gian này mỗi một phút mỗi một giây đều cực kì quan trọng, không ngờ mình lại thất thần, thật sự quá mất mặt.
- Tiếp tục!
Đám y tá bị châm pháp tuyệt diệu của Tần Dương làm cho khiếp sợ cuối cùng cũng định thần lại, vội vàng tuân theo mệnh lệnh của vị bác sĩ phẫu thuật này, làm việc đâu ra đấy.
Sau hơn nửa giờ, phẫu thuật cuối cùng cũng hoàn toàn hoàn thành. Nhìn thấy dấu hiệu sống sót của đứa bé trở về bình thường, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Dương, mỗi ánh mắt đều khác nhau.
Khâm phục, khiếp sợ, nghi ngờ...
Thanh niên này rõ ràng rất trẻ tuổi, nhưng sao có được y thuật lợi hại như vậy?
Mọi người không phải chưa từng thấy châm cứu, nhưng có ai từng thấy thuật châm cứu đỉnh cao như vậy chứ?
Kim đâm vào, máu ngừng chảy!
Hiệu quả nhanh chóng!
Có thể nói từng hành động của Tần Dương hoàn toàn là một lý giải mới về thuật châm cứu với mọi người. Thì ra thuật châm cứu cũng có thể dùng trong phẫu thuật, cũng có thể lợi hại như vậy.
Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, nếu như hôm nay không phải Tần Dương bỗng nhiên xuất hiện, kiên quyết nhận nhiệm vụ cầm máu, e là đứa bé này khó giữ được tính mạng. Dù sao lúc đó mọi người đều đã có chút bó tay, trơ mắt nhìn đứa trẻ mất nhiều máu, nhìn nó từ từ tiến gần đến cái chết.
Tần Dương không quan tâm ánh mắt khác thường của những người này, yên lặng cất kim châm vào túi kim của mình. Sau khi sửa soạn xong hết ngẩng đầu lên hướng về phía Khiểm Nhiên cười cười:
- Vừa rồi bận rộn cứu người, có chỗ nào đắc tội xin mọi người rộng lượng bỏ qua.
Bác sĩ phẫu thuật vội vàng khoát tay:
- Làm gì có, làm gì có, vừa rồi cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều. Tôi đang bó tay, may mắn cậu xuất hiện, nếu không vẫn không biết làm thế nào.
Tần Dương đã thu dọn ngân châm của mình xong, cầm túi kim trong tay, mỉm cười nói:
- Đừng lấy làm lạ là được. Được rồi, nếu đứa bé đã không sao, vậy tôi đi đây.
Tần Dương nói xong dứt khoát đi ra ngoài, nhóm người trong phòng phẫu thuật trố mắt nhìn nhau.
Thế mà đã đi rồi?
Nói ra người này rốt cuộc là ai?
Bỗng nhiên xông vào phòng phẫu thuật, phẫu thuật xong, cứ như vậy phủi tay rời đi?
Tần Dương đã đi đến cửa phòng giải phẩu, cuối cùng bác sĩ phẫu thuật cũng định thần lại, nhanh chóng đuổi theo đến bên ngoài.
Tần Dương mới vừa cửa đi ra phòng giải phẫu, người nhà đứa bé cùng đám người Konnie lập tức vây lại. Mẹ đứa bé chụp lấy cánh tay Tần Dương, mặt đầy khẩn trương và mong đợi nhìn Tần Dương, lo lắng hỏi:
- Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?
Tần Dương cười cười, an ủi:
- Đừng lo lắng, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, không có nguy hiểm tính mạng.
Mẹ đứa bé thật dài thở phào nhẹ nhõm, lúc này bác sĩ phẫu thuật mới đuổi tới:
- Tiên sinh, xin chờ một chút.
Tần Dương xoay người lại:
- Còn có việc sao?
Ánh mắt bác sĩ phẫu thuật nóng bỏng, nói:
- Tiên sinh, cảm ơn cậu ra tay giúp đỡ. Y thuật của cậu thật là thần kì, xin hỏi cậu ở bệnh viện nào?
Tần Dương cười cười nói:
- Tôi biết y thuật nhưng thực ra tôi không làm việc ở bệnh viện. Y thuật của tôi là do trưởng bối truyền lại.
Bác sĩ phẫu thuật thở dài nói:
- Thì ra là như vậy, tôi đã nói mà, trước giờ chưa từng gặp bác sĩ bệnh viện nào dùng ngân châm lợi hại như vậy. Không ngờ chỉ cần dùng ngân châm mà có thể khống chế việc mất nhiều máu…
Tần Dương cười cười:
- Anh quá khen rồi.
Bác sĩ phẫu thuật nhiệt tình hỏi tới:
- Vậy xin hỏi cậu công tác ở đâu, tôi có thể lưu cách liên lạc không. Tôi muốn xin cậu chỉ giáo y thuật.
Tần Dương từ chối nói:
- Thuật châm cứu này của tôi là Trung y, có thể không giống với những gì các anh học. Hơn nữa tôi chỉ là một sinh viên, vừa rồi chỉ vì cứu đứa bé, không dám nhận chỉ dạy.
Tần Dương vừa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu kinh ngạc vui mừng:
- Tiểu Tần!
Tần Dương quay đầu nhìn, trên mặt cũng hiện ra nụ cười:
- Chị Lương, trùng hợp vậy?
Một nữ bác sĩ trung niên mặc áo khoác dài màu trắng đi đến, chính là bác sĩ Lương khoa phụ sản mà Tần Dương quen biết khi đi xe lửa đến Trung Hải.
Bác sĩ Lương thấy túi ngân châm trong tay Tần Dương, ánh mắt sáng lên:
- Cậu cầm ngân châm làm gì, giúp ai chữa bệnh sao?
Bác sĩ phẫu thuật bên cạnh hiển nhiên quen biết với bác sĩ Lương, kinh ngạc hỏi:
- Bác sĩ Lương, cô biết cậu ấy sao?
Bác sĩ Lương cười nói:
- Biết chứ, y thuật của cậu ấy rất lợi hại. Tháng chín năm ngoái tôi đi xe lửa về Trung Hải đã được chứng kiến…
Bác sĩ Lương kể rõ ngắn gọn chuyện ban đầu, bác sĩ phẫu thuật trợn to hai mắt, cũng kể lại chuyện mới xảy ra.
Bác sĩ Lương khen ngợi:
- Haiz, đây đúng thật là trùng hợp. Tần Dương, y thuật ngân châm của cậu đúng là lợi hại. Lần trước cứu hai người, lần này lại cứu một đứa bé. Cậu đến bệnh viện chúng tôi làm việc đi.
Tần Dương cười cười nói:
- Chị Lương quá khen, tôi còn đang đi học. Mới năm thứ nhất đại học, sao có thể đi làm.
Bác sĩ Lương cười nói:
- Đại học Trung Hải các cậu không thể so với đại học khác, đại học khác đều phải lên lớp theo quy củ, đại học các cậu rất nhiều người đều vào xã hội rất sớm, đi làm hay khởi nghiệm. Nếu cậu thật sự đến bệnh viện làm việc, trường học sẽ không quản cậu đâu.
Tần Dương khiêm nhường mấy câu, liền cáo từ bác sĩ Lương. Mẹ đứa bé kia ở bên cạnh nghe hồi lâu mới hiểu rõ, nếu không phải Tần Dương ra tay, con mình khó sống được, cảm kích đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ với Tần Dương.
Không dễ gì thoát khỏi mẹ đứa bé vô cùng cảm kích, Tần Dương rời khỏi bệnh viện, thở ra một hơi thật dài, quay đầu có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Konnie, xem ra hôm nay chúng ta không thể đi chơi thêm chút nữa rồi.
Ánh mắt Konnie sáng lên nhìn Tần Dương, tuy có chút biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt, nhưng lại đầy hưng phấn:
- Không, hôm nay cậu thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt. Y thuật của cậu lợi hại như vậy, ngay cả bác sĩ trong bệnh viện cũng không bằng cậu. Tôi có thể xem thử mấy cây châm của cậu không?
Tần Dương đưa ngân châm cho Konnie:
- Chỉ là trùng hợp mà thôi, cũng không phải bệnh tật gì tôi cũng có thể chữa được.
Konnie cẩn thận nhìn hồi lâu, lộ vẻ khen ngợi. Cuộc đối thoại vừa rồi của Tần Dương với mọi người, Thược Dược cũng giúp cô phiên dịch toàn bộ một lần nên cô rất rõ chuyện vừa xảy ra.
- Y thuật phương Đông thần kỳ, dựa vào mấy cây kim này là có thể làm được những chuyện bác sĩ có dụng cụ chữa bệnh tân tiến không thể làm được, quá lợi hại rồi!
Sau khi Konnie cảm thán một câu, cô cười nói:
- Nếu sau này tôi gặp phải bệnh tật khó chữ gì, tôi cũng đến tìm cậu giúp đỡ chữa trị.
Tần Dương cười cười nói:
- Cô là công chúa, một câu nói, không biết có bao nhiêu chuyên gia phục vụ cô chứ.
Konnie hừ một tiếng, hơi nhếch miệng lên:
- Cậu đừng quan tâm những chuyên gia kia, cậu chỉ cần nói có đồng ý hay không?
Tần Dương cười haha nói:
- Nếu quả thật có một ngày như vậy, chỉ cần tôi có thể chữa, tôi nhất định giúp đỡ. Chúng ta là bạn bè không phải sao?
Trên mặt Konnie toát ra nụ cười vui vẻ:
- Ừ, tôi nhớ rồi đấy. Sau này cậu không được chơi xấu đó.
Tần Dương cười híp mắt nói:
- Tuyệt đối không chơi xấu!