Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 413 - Chương 423: Khiêu Chiến

Chương 423: Khiêu chiến
 

Sau khi Konnie rời khỏi Trung Hải, cuộc sống Tần Dương cũng bắt đầu bận rộn, bận đến cuối tuần cũng không có thời gian đến học tập ở nhà thầy dạy nhạc Trương Minh. Cũng may Trương Minh biết Tần Dương đang khởi nghiệp, cũng không đưa ra yêu cầu. Dù sao trình độ của Tần Dương đã rất cao, phần còn lại quan trọng hơn là cần tự lĩnh ngộ và chăm chỉ luyện tập.

Trương Minh dặn dò hắn lúc có thời gian thì luyện tập nhiều hơn, đừng bỏ phí hoàn toàn thiên phú tuyệt vời của mình, đồng thời bảo hắn rảnh rỗi thì đến nhà mình ăn cơm, để sư nương làm đồ ăn ngon cho hắn.

Ngoài môn tiếng Anh vốn có ra, còn có môn tự chọn tiếng Nhật và tiếng Pháp và một số môn học khác, cộng thêm việc của công ty hắn, nhiều việc thế này gộp chung lại, không thể không bận.

Sau khi Tần Dương, Hàn Chân và Trang Mộng Điệp cùng các giám đốc phụ trách nhà máy sản xuất cùng nhau họp xong, Tần Dương mời mọi người cùng ăn cơm tối. Trên bàn cơm, Tần Dương uống một chút rượu, cũng may không nhiều, dù sao hắn là giám đốc, không ai rót rượu cho hắn.

Tần Dương lái xe chở Trang Mộng Điệp về nhà, trong xe mở nhạc êm ái. Trang Mộng Điệp không ngắm nhìn đường phố nữa, quay sang Tần Dương:

- Sắp ra thị trường rồi, lo lắng không?

Tần Dương cười nói:

- Có gì lo lắng đâu, chuyện nên làm đều đã làm rồi, lẳng lặng chờ kết quả là được. Hơn nữa, tôi rất có tự tin với sản phẩm của chúng ta.

Khoảng thời gian này Trang Mộng Điệp quản lý phòng kinh doanh, chỉ đạo việc tiêu thụ và thị trường các siêu thị chờ tiến hành tiếp xúc công việc, phong phú mà bận rộn. Cũng may Tần Dương nhờ Lôi gia giúp đỡ, nhiệm vụ cần thiết của phòng kinh doanh là tiếp xúc xử lý chứ không phải phát triển quan hệ công chúng, nên nhiệm vụ công việc không nặng, Trang Mộng Điệp hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

- Cô thì sao, vẫn chưa hỏi cô, gần đây đi làm cảm thấy thế nào. Trước đây cô toàn làm bà chủ…

Trang Mộng Điệp khẽ cười nói:

- Cảm thấy rất tốt, rất phong phú, so với quãng thời gian trong quá khứ của tôi giống như hồn ma lang thang phiêu dạt khắp nơi thì tốt hơn nhiều. Mỗi ngày tôi biết mình làm việc gì, dù có thể sẽ mệt một chút nhưng trong lòng rất thoải mái.

Tần Dương cười nói:

- Vậy không phải rất tốt sao?

Trang Mộng Điệp cười cười:

- Là vô cùng tốt.

Tần Dương cười híp mắt nói:

- Nếu khi nào cô mệt, không muốn làm nữa thì đừng làm. Dù sao cô cũng là người góp vốn, hoàn toàn không cần cực khổ như vậy.

Trang Mộng Điệp nháy mắt mấy cái:

- Không được, tôi phải cố gắng sạc điện cho mình, nâng cao năng lực bản thân. Cậu đã nói rồi, sau này cậu còn muốn thành lập công ty tập đoàn, muốn phát triển công ty lớn hơn, làm đến nổi tiếng cả nước. Tôi phải đuổi theo nhịp độ này, nếu không sau này sẽ bị cậu giáng chức.

Tần Dương đưa mắt nhìn Trang Mộng Điệp:

- Trước đây tôi hứa với Hàn Chân, nếu anh ta làm tốt, sau này khi tôi thành lập công ty tập đoàn, anh ta sẽ làm CEO tập đoàn. Thế nào, cô cũng có ý muốn sao?

Trang Mộng Điệp cười duyên nói:

- Không dễ gì bám được một đại gia, đương nhiên phải bám chặt một chút. Bây giờ tôi còn trẻ như vậy, đời người phải làm chút chuyện, không thể giống như mấy bà vợ giàu có gả vào nhà giàu, cả ngày chỉ có đi dạo, đi xem phim, đi spa...

Tần Dương bị Trang Mộng Điệp chọc cho cười:

- Được, cô đang giúp tôi, chỉ cần cô không chê mệt, đương nhiên tôi rất vui.

Trên đường cười nói đến khi quay về tiểu khu, Tần Dương dừng xe xong, cùng Trang Mộng Điệp đi về phía thang máy. Mới đi mấy bước bỗng nhiên dừng lại.

Lối vào thang máy có một người đàn ông từ dưới đất đứng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Dương, trong ánh mắt có địch ý không chút che giấu.

- Tần Dương?

Tần Dương đánh giá người đàn ông trước mặt, chừng ba mươi tuổi, vóc người khôi ngô, mặc quần jean cùng áo sơ mi, có một bộ ria mép, ánh mắt sắc bén.

- Anh là ai?

Người đàn ông trầm giọng:

- Tao là Lý Khải, Lý Quân Hạo là em họ tao.

Ánh mắt Tần Dương hơi nheo lại một chút:

- Mày tìm tao có chuyện gì không?

Lý Khải cười lạnh nói:

- Người thông minh không nói lời mờ ám, mày giết em họ Lý Quân Hạo của tao, tao muốn trả thù thay nó.

Sắc mặt Trang Mộng Điệp hơi đổi, theo bản năng nhìn về phía Tần Dương.

Giết người?

Tần Dương mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói:

- Mày nói tao giết Lý Quân Hạo, có chứng cứ không?

Ánh mắt Lý Khải như điện rơi trên mặt Tần Dương, cười lạnh nói:

- Đệ tử Ẩn Môn, dám làm không dám nhận sao?

Tần Dương cười nhạt:

- Mày đến tìm tao, chính là để đấu võ mồm với tao hả?

- Dĩ nhiên không phải!

Trên người Lý Khải khí thế dâng cao:

- Tao muốn khiêu chiến với mày, trên danh nghĩa Lý gia của tao!

Ánh mắt Tần Dương hơi nheo lại:

- Khiêu chiến?

- Phải, mày là đệ tử Ẩn Môn, tao là đệ tử Lý gia, sư phụ mày và Lý gia bọn tao ân oán sâu nặng. Sư phụ mày chạy khỏi Trung Hải ẩn trốn, bây giờ mày là đệ tử của hắn xuất hiện, có dám ứng chiến không?

Ánh mắt bình tĩnh của Tần Dương đột nhiên biến đổi, hắn không để tâm người khác bêu xấu mình, hay xem thường mình, nhưng đối phương lại nói đến sư phụ Mạc Vũ!

Hắn đang sỉ nhục Mạc Vũ!

- Chú ý lời nói của mày!

Lý Khải cười nhạt:

- Tao nói sai rồi sao? Ban đầu sư phụ mày làm mưa làm gió ở Trung Hải, cuối cùng vẫn không phải chật vật cút khỏi Trung Hải sao?

Tần Dương nắm chặt quả đấm, trong mắt để lộ ra sự lạnh lùng:

- Cho dù trận chiến nào có người chiến thắng cũng tuyệt đối sẽ không là Lý gia bọn mày. Lý gia bọn mày ban đầu ra tay khiến sư phụ tao chịu không ít thua thiệt, thẹn quá thành giận chứ gì?

Sắc mặt Lý Khải cũng thay đổi, lời nói của Tần Dương vừa khéo đâm vào chỗ đau của Lý gia. Đúng như Tần Dương nói, ban đầu rời đi là do Mạc Vũ ra tay chịu nhiều thiệt thòi, lúc đó gia chủ Lý gia bị buộc quỳ xuống trước mặt Mạc Vũ nhận sai nói xin lỗi. Việc này đối với Lý gia mà nói đúng là vô cùng nhục nhã, đám người Lý Nam Thiên đều tận mắt chứng kiến cảnh này. Cũng chính vì vậy, sau khi nghe nói truyền nhân Mạc Vũ vào Trung Hải, Lý Nam Thiên liền ngầm cho phép Lý Quân Hạo dùng đủ loại thủ đoạn hèn hạ đối phó Tần Dương. Đáng tiếc, đón chờ hắn lại là một thất bại khiến hắn đau khổ tận đáy lòng.

Ban đầu Lý Nam Thiên thấy cha mình quỳ trước mặt Mạc Vũ, bây giờ con trai lớn của hắn lại chết dưới tay đệ tử của Mạc Vũ. Điều này đủ khiến Lý Nam Thiên điên cuồng, chỉ là hắn rất sợ hãi Mạc Vũ. Hắn rất rõ, một khi hắn ra tay, Mạc Vũ đó có lẽ sẽ ra tay, đến lúc đó xui xẻo không đơn giản là một mình Lý Nam Thiên hắn.

Sau khi gia tộc bàn bạc, bọn họ phái Lý Khải ra, quang minh chính đại khiêu chiến Tần Dương. Lý Khải đã đạt đến huyệt mười bốn trong cảnh giới tiểu thành, thực lực cao hơn rất nhiều so với Tần Dương, ưu thế vô cùng lớn. Vì Lý Quân Hạo và Tần Dương từng giao thủ, đại khái suy đoán ra thực lực của Tần Dương ở khoảng mười huyệt, việc này hắn đã báo cáo trong gia tộc.

Lý Khải cũng nắm chặt quả đấm, lạnh lùng nói:

- Đừng nói những thứ vô dụng này. Mày chỉ cần nói một câu thôi, có dám chấp nhận khiêu chiến không?

Tần Dương lạnh lùng nhìn chăm chú Lý Khải:

- Cách khiêu chiến thế nào?

Lý Khải lạnh lùng nói:

- Chúng ta đều là người tu hành, người tu hành dựa vào thực lực nói chuyện, chúng ta cũng không cần giở mấy trò âm mưu quỷ kế sau lưng, như vậy mệt mỏi lắm. Chúng ta tỷ đấu quang minh chính đại, dựa vào quả đấm quyết định thắng thua. Kẻ thua cúi đầu nhận thua với đối phương, như thế nào?

Tần Dương hít một hơi thật sâu. Lý Khải thay Lý gia xuất chiến khiêu chiến mình, vậy chắc chắn bọn họ rất rõ thực lực của mình. Lý Khải này chắc là cao thủ cảnh giới tiểu thành, mình đấu với hắn khẳng định sẽ yếu thế.

Nếu đối phương chỉ khiêu chiến Tần Dương, Tần Dương chắc chắn sẽ không tiếp nhận. Nhưng đối phương khiêu chiến Ẩn Môn, bây giờ Tần Dương đại diện cho sư phụ Mạc Vũ. Nếu hắn lùi bước cũng có nghĩa Ẩn Môn sợ Lý gia!

- Tao tiếp nhận khiêu chiến của mày!
Bình Luận (0)
Comment