Chương 424: Tôi giúp cậu thắng hắn
Thấy Tần Dương nhận lời khiêu chiến, trên mặt Lý Khải tỏ ra nụ cười hơi lạnh lùng.
- Nếu đã là tao khiêu chiến mày, vậy dựa theo quy tắc của người tu hành, thời gian địa điểm mày cứ nói, có điều tao nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều những người cảm thấy hứng thú đối với trận này. Tao đã nghe nói có không ít người bây giờ cũng đã đến Trung Hải, tao nghĩ bọn họ nhất định rất bằng lòng đi xem trận giao đấu này của chúng ta đấy.
Tần Dương nhíu mày, lạnh lùng nói ra:
- Được, vậy vào ngày một tháng năm, bến tàu Thành Tây.
Con mắt Lý Khải hơi nheo lại hai phần:
- Ngày một tháng năm, còn mười ngày, mày muốn kéo dài thời gian sao?
Tần Dương nhàn nhạt nói:
- Đã là mày khiêu chiến tao, thời gian đương nhiên do tao định, mười ngày mà mày cũng đợi không được sao?
Ánh mắt Lý Khải nhìn thẳng vào mặt Tần Dương, ánh mắt đó phảng giống như hai cái dùi đục, như muốn đào hai cái lỗ trên mặt Tần Dương vậy.
Sau mấy giây, Lý Khải bỗng nhiên cười nói:
- Được, mười ngày thì mười ngày, lâm trận mới mài gươm, dù không nhanh nhưng cũng sang hơn chút, ôm chân phật cầu xin cũng là chuyện nên làm!
Tần Dương nhàn nhạt nói:
- Mày thắng đi đã rồi hãy nói sau.
Lý Khải đưa tay chỉ hờ Tần Dương mấy lần:
- Rất tốt, hẹn gặp lại vào hôm đó.
Lý Khải quay người đi tới bên cạnh một chiếc xe sang trọng cách đó không xa, sau đó rời đi. Nhìn đèn sau của chiếc xe, Tần Dương nhíu mày, ánh mắt có chút ngưng đọng.
Trang Mộng Điệp lo lắng nhìn Tần Dương:
- Chuyện này là thế nào?
Tần Dương quay đầu lại, biểu hiện trên mặt trở về như bình thường, cười nói:
- Hắn là anh họ của người đã hạ cổ với chúng ta đó.
Trang Mộng Điệp xuống giọng:
- Cậu giết em họ của hắn sao?
Tần Dương cười cười, ánh mắt nhìn vào gương mặt của Trang Mộng Điệp, bất đắc dĩ nói:
- Đây chính là thế giới của tôi, cô có sợ hay không?
Ánh mắt Trang Mộng Điệp nhìn thẳng chằm chằm vào Tần Dương, bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp:
- Ngay cả nhảy sông tôi còn không sợ, tôi còn sợ những chuyện khác sao?
Tần Dương nghe Trang Mộng Điệp nói mà bật cười vui vẻ, sau đó thu nụ cười lại, sắc mặt có chút ngưng đọng:
- Nói thật, từ giờ trở về sau chỉ sợ cuộc sống của tôi sẽ không yên tĩnh nữa, có thể sẽ có rất nhiều nguy hiểm...
- Tôi không sợ!
Trang Mộng Điệp cắt ngang lời Tần Dương nói, ánh mắt kiên định nhìn Tần Dương, trong ánh mắt không có bất kỳ sợ hãi gì.
Hai người đối mắt nhìn nhau mấy giây, Tần Dương khóe miệng nhích lên mấy phần:
- Thật không sợ, chết cũng không sợ?
Trang Mộng Điệp khẳng định gật đầu:
- Không sợ! Đây là bản thân tôi tự lựa chọn, cho dù thật sự chết rồi, tôi cũng sẽ tuyệt đối không oán trách cậu, nếu như cậu chết, tôi sẽ chết theo cậu!
Trên mặt Tần Dương lóe qua chút lay động, hắn có thể phân biệt được sự chân thành trong câu nói của Trang Mộng Điệp, điều này làm lòng hắn cảm thấy có chút nặng nề.
- Cô không cần phải như vậy, cô biết rõ, tôi không cho cô được bất kỳ lời hứa gì...
Trang Mộng Điệp nở nụ cười xinh đẹp:
- Tôi biết rõ cậu đã có người trong mộng, tôi không cần cậu cam kết gì, cứ như bây giờ vậy là tốt rồi.
Tần Dương hít một hơi:
- Cô hà tất phải như vậy chứ?
Khóe miệng Trang Mộng Điệp mỉm lên, trong ánh mắt đó không che giấu được nhảy cẫng lên vui vẻ:
- Thích, vui, yêu.
Không đợi Tần Dương nói lại câu nào, Trang Mộng Điệp cũng đã đưa tay khoác lấy cánh tay Tần Dương:
- Được rồi, thoải mái một chút đi, hà tất phải nghĩ nhiều như vậy, người sống ở trên đời này cũng đã phải chịu rất nhiều đau khổ và bất đắc dĩ rồi, không bằng cứ đơn giản một chút.
Hai người lên tới lầu ba, tách nhau ra, Tần Dương vào lại trong nhà ngồi trên ghế sa lon, nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Vũ.
- Sư phụ, con nhận lời khiêu chiến của Lý Khải...
Mạc Vũ nghe xong lời Tần Dương kể lại, giọng nói có chút ngưng lại:
- Lý Khải 3 năm trước đây bước vào tiểu thành cảnh giới, với thực lực hiện tại của con đang ở 11 huyệt, muốn thắng hắn chỉ sợ không dễ dàng.
Tần Dương thản nhiên đáp:
- Vâng, con biết là không dễ dàng, nhưng con cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng rồi, tôn nghiêm của Ẩn Môn chúng ta tuyệt đối không thể làm nhục được.
Mạc Vũ trầm mặc mấy giây:
- Lúc Lý Khải khiêu chiến với con, có phải đã nói gì đến ta hay không?
Tần Dương vâng một tiếng:
- Sư phụ, Lý Khải nói đã có không ít người tu hành đến Trung Hải, đều là vì con mà đến. Con không sợ bọn họ đến, con cũng đã chuẩn bị sẵn để nghênh đón lời khiêu chiến rồi, chỉ là con hoàn toàn không biết gì đối với chuyện ngày xưa cả. Sư phụ, người có thể nói với con một chút chuyện lúc trước không?
Mạc Vũ hít một hơi:
- Lý gia sao?
- Còn những chuyện khác, con cũng muốn biết, trước kia là bởi vì con không tiếp xúc tới những người này, bây giờ con cũng đã tiếp xúc tới những người này rồi, con không muốn khi nói chuyện cùng bọn họ, chỉ cứ nghe bọn họ nói, còn con lại hoàn toàn không biết gì cả.
Mạc Vũ trầm tư mấy giây:
- Như vậy đi, con bay trở về ngay trong đêm, thời gian còn mười ngày, ta tận lực nghĩ cách tăng thực lực lên cho con. Mặt khác, ta cũng kể toàn bộ ân oán giữa những người kia cho con nghe, để trong lòng con thêm phần chắc chắn, để tránh con không nắm rõ tình hình của đối phương, cũng không biết đối mặt như thế nào.
- Được, con lập tức đi ra sân bay ngay!
Tần Dương không nhiều lời đồng ý ngay. So với nâng cao thực lực, Tần Dương càng hi vọng biết rõ ân oán tình thù năm đó của sư phụ ở Trung Hải hơn, chỉ có biết rõ những chuyện cũ này rồi, hắn mới càng có lòng tin đối mặt với những kẻ thù kia.
Tần Dương tất nhiên đã dám nhận lời khiêu chiến của Lý Khải, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Giao đấu thì sự chênh lệch thực lực là nhân tố quyết định thắng bại, nhưng sự cao thấp về mọi mặt của thực lực, lại không đơn giản chỉ là sự cao thấp của năng lực tu hành mà thôi. Nếu như chỉ là luận bàn kiến thức, Tần Dương tin bản thân khẳng định không phải đối thủ của Lý Khải, dù sao cảnh giới nhập môn và cảnh giới tiểu thành chênh lệch quá nhiều, thế nhưng một khi Tần Dương đã chuẩn bị liều mạng rồi thì, tình hình thắng bại lại khó nói được.
Tần Dương mới cúp điện thoại, tiếng đập cửa vang lên.
Tần Dương ra mở cửa phòng, nhìn thấy Lam Linh Vũ đứng ở cửa ra vào.
- Linh Vũ, tìm tôi có việc gì sao, vào trong rồi nói.
Tần Dương để Lam Linh Vũ đi vào trong phòng, Lam Linh Vũ đi vào phòng hỏi luôn:
- Cậu phải quyết đấu với người ta hả?
Tần Dương cười khổ:
- Trang Mộng Điệp nói cho cô à?
Lam Linh Vũ gật đầu:
- Cậu đừng trách cô ấy, dù sao cô ấy cũng là quan tâm cậu, hơn nữa lần này các cậu giao đấu cũng không phải việc riêng nữa, rất nhiều người sẽ để ý.
Tần Dương cười cười:
- Tôi không trách cô ấy... Đúng, là người của Lý gia tìm tới tôi, chính là người nhà của tên thuê người hạ cổ đó.
Lam Linh Vũ nhìn chằm chằm vào mặt Tần Dương:
- Có nắm chắc phần thắng không, có cần tôi giúp hay không?
Tần Dương cười nói:
- Không nắm chắc, tóm lại phải thử mới biết được. Đây là cuộc tỷ thí công khai của hai người, cô cũng đâu có giúp được gì đâu.
Lam Linh Vũ nháy mắt mấy cái:
- Ai nói tôi không giúp được gì?
Tần Dương sửng sốt:
- Cô làm sao mà giúp tôi được?
Lam Linh Vũ cười cười, sắc mặt tự tin:
- Cậu đừng quên tôi làm cái gì chứ. Khiến cho một người chiến đấu tạm thời mất đi sức chiến đấu, hoặc là giảm bớt sức chiến đấu, đó là chuyện hết sức dễ dàng.
Con mắt Tần Dương sáng lên, đúng rồi, Lam Linh Vũ là người của Ngũ Tiên Môn, cái bọn họ am hiểu nhất lại chính là hạ cổ.
Chuyển suy nghĩ lại, Tần Dương lại có chút do dự:
- Thế nhưng như vậy chẳng phải là tương đương với gian lận sao?
Lam Linh Vũ bĩu môi nói:
- Cái tên kia không phải cũng đã hơn 30 rồi sao, còn tu hành nhiều hơn cậu cả chục năm đó. Hắn đến đây khiêu chiến với cậu, muốn quyết đấu công bằng với cậu, vậy trận quyết đấu này có công bằng không? Da mặt hắn cũng đúng là quá dày mà, ở một cấp độ nào đó chẳng lẽ không phải cũng là gian lận sao?
Tần Dương sững sờ, cái cách nói này, đúng là rất có đạo lý đó nha.
Lam Linh Vũ thở mạnh phủi phủi tay:
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu thắng trận tranh tài này. Cậu giúp tôi loại trừ Tiễn Bân, tôi giúp cậu một lần, coi như trả lại ân tình.