Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 415 - Chương 425: Đặt Cược

Chương 425: Đặt cược
 

- Tần Dương rời khỏi Trung Hải, bay về kinh thành rồi sao?

- Hừ, hắn khẳng định trở về tìm sư phụ hắn đây mà, bây giờ nhiều người tề tụ về Trung Hải như vậy, nhất định là hắn sợ rồi!

- Tôi không tin Mạc Vũ không lộ diện!

- Đánh nhỏ, già đương nhiên phải chui ra. Nếu giết Tần Dương, Mạc Vũ không thể nào không ló đầu ra. Ân oán năm đó cũng đến lúc rồi phải có một hồi kết rồi.

- Cứ chờ đi, nếu Tần Dương nhận lời khiêu chiến của Lý Khải, vậy hắn nhất định sẽ ngênh chiến. Còn mười ngày, phần lớn trở về tìm Mạc Vũ là muốn làm pháp tăng thực lực lên.

- Mười ngày có thể tăng lên bao nhiêu thực lực? Nghe nói thực lực Tần Dương cũng là mười huyệt, ở những người bạn cùng lứa tuổi, thực lực hắn là người xuất sắc, nhưng Lý Khải lớn hơn hắn chừng mười tuổi, đã là cao thủ cảnh giới tiểu thành, Tần Dương làm thế nào cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch này.

- Cũng không chắc, Ẩn Môn có rất nhiều đồ kỳ quái, dù thế nào, Tần Dương đồng ý kỳ hạn mười ngày này, chung quy vẫn là một biến số.

- Mặc hắn có biến số gì, có biến thế nào cũng chỉ là một thằng nhóc hai mươi tuổi, một mình hắn thì có thể đánh mấy tên chứ?

- Có điều phải nói lại, Mạc Vũ năm đó quả thật kết giao rất nhiều kẻ thù, nhưng bạn bè của hắn cũng không ít, sợ rằng bọn họ bây giờ cũng không sẽ ngồi không đâu, cũng sẽ đứng lên. Trung Hải, sợ là lại phải náo nhiệt một phen rồi.

- Bây giờ thì chỉ việc chống cằm mà xem thôi !

..

Trên sân thượng rộng của biệt thự Tân Giang, cô gái mắt phượng, nhàn nhã uống trà, ánh mắt mơ hồ nhìn mặt sông nơi xa xa.

Cô gái tóc ngắn Hắc Phượng dẫn theo một người đàn ông chừng năm mươi tuổi mặc quần áo bình thường đi vào, mỉm cười nói:

- Long nữ sĩ, đã lâu không gặp.

Cô gái mắt phượng thu lại ánh mắt từ mặt sông, dừng lại trên người đàn ông đó, khóe miệng nhích lên mấy phần:

- Hạ Đào, ông là người bận rộn, hôm nay thế nào lại có thời gian rỗi đến tìm tôi uống trà vậy?

Hạ Đào mỉm cười ngồi xuống đối diện người đàn bà mắt phượng:

- Long nữ sĩ tin tức nhạy bén, gần đây dòng nước ngầm chảy xiết ở Trung Hải này cô đều nắm rõ ràng, hôm nay tôi tới, chẳng qua chỉ là được vài người bạn nhờ vả, muốn hỏi thăm thái độ của Long nữ sĩ cô.

Cô gái mắt phượng bưng ly trà trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thần thái dễ chịu, giọng nói cũng giống như nét mặt của cô vậy, rất ôn nhu:

- Thái độ, thái độ gì? Các ngươi định chuẩn bị làm gì?

Hạ Đào trầm giọng nói:

- Tần Dương, đệ tử của Mạc Vũ xuất hiện ở Trung Hải, hơn nữa còn giết công tử Lý gia Lý Quân Hạo, bây giờ không chỉ Lý gia không đội trời chung với thầy trò Mạc Vũ, còn có rất nhiều người của năm xưa cũng chuẩn bị làm khó dễ, phải cho hắn một trận hả giận. Năm đó chuyện Long nữ sĩ thích Mạc Vũ, mọi người đều biết, đáng tiếc lòng Mạc Vũ chỉ có Thu Tư, không chút phản ứng đối với Long nữ sĩ, vô cùng tuyệt tình. Bây giờ đúng là cơ hội tốt để rửa hận, cho nên muốn hỏi thăm thái độ của Long nữ sĩ cô xem thế nào.

Cô gái mắt phượng trong ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Hạ Đào:

- Có phải các người bị ngu không?

Sắc mặt cô gái tóc ngắn Hắc Phượng bên cạnh cũng rất vi diệu, nhìn về phía Hạ Đào có ý giễu cợt.

Hạ Đào mặt liền biến sắc:

- Lời này của Long nữ sĩ là có ý gì?

Cô gái mắt phượng thản nhiên cười một tiếng, như trăm hoa đua nở, thần thái này làm động lòng người, khiến cho Hạ Đào ngồi đối diện cũng không nhịn được thần sắc hơi sững sờ.

- Nếu các người đều biết tôi thích ông ấy, các ngươi làm thế nào lại có dũng khí tới khuyên tôi đối phó ông ấy hay là đệ tử của ông ta chứ?

Hạ Đào nhíu mày một cái:

- Cô quả thật rất thích hắn, nhưng lúc đầu hắn đối với cô vô tình biết bao, chuyện này rõ như ban ngày, chẳng lẽ cô lại không hận hắn sao?

Cô gái mắt phượng khẽ mỉm cười, thần sắc trên mặt có mấy phần khinh miệt:

- Vũ ca là người đàn ông đội trời đạp đất, ban đầu đối với tôi giống như là em gái vậy, không muốn để cho tôi bị cuốn vào thị phi, cũng không muốn làm lỡ một đời của tôi, cho nên mới từ chối tôi, tại sao tôi phải hận ông ấy?

Hạ Đào sắc mặt hơi thay đổi:

- Nói như vậy, lần này cô là đứng về phía hắn sao?

Cô gái mắt phượng cười lạnh một tiếng:

- Đó là dĩ nhiên, có điều ông yên tâm, một phụ nữ như tôi không thay mặt được Long gia, tôi chỉ đại điện cho cá nhân tôi. Nếu ông tới dò ý, vậy tôi sảng khoái nói cho ông biết, ai đối phó với Vũ ca, hoặc là truyền nhân của Vũ ca, đó chính là kẻ thù của Long Nguyệt tôi đây!

Sắc mặt Hạ Đào đột nhiên ngưng lại, hắn sở dĩ đặc biệt tới thăm Long Nguyệt, là lo lắng Long Nguyệt sẽ giúp đỡ Mạc Vũ, giờ Long Nguyệt trả lời như vậy, cho thấy sự lo lắng của bọn họ là chính xác.

Long Nguyệt vẫn không quên Mạc Vũ, vẫn yêu hắn như xưa, bằng lòng vì hắn mà làm mọi thứ như hồi đó.

- Long nữ sĩ, cô phải phải suy nghĩ cho kỹ một chút. Hai mươi mấy năm trước, trận đại chiến đó, Mạc Vũ giết bao nhiêu người, kết bao nhiêu kẻ thù, bọn họ cũng sẽ không quên những oán hận này, nếu như cô giúp hắn, thì cũng là kẻ thù của những người này. Long gia quả thật rất lợi hại, ngày thường mọi người cũng kính nể cô, nhưng cô dù sao không thay mặt cho Long gia được, chuyện này mọi người cũng không thể lại nhường nhịn cho cô được.

Cô gái mắt phượng Long Nguyệt trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt:

- Nhường nhịn tôi? Ha ha, Hạ Đào ông không đi diễn kịch thì nói thật đúng là lãng phí nhân tài đó. Một đám tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi chỉ biết ở sau lưng tính toán hãm hại người khác, cũng dám nói khoác mà không biết ngượng! Tôi nói luôn, có bản lĩnh thì nhắm vào Long Nguyệt này đây, tôi phải xem xem bản lĩnh bọn họ lớn cỡ nào.

Sắc mặt Hạ Đào trở nên rất là khó coi, trầm mặc mấy giây, đứng lên:

- Đã như vậy, thì tôi xin cáo từ. Mười ngày sau, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng Tần Dương có thể thắng Lý Khải sao? Kết quả của trận quyết đấu này sẽ không bởi vì thái độ của cô mà thay đổi đâu.

Long Nguyệt thái độ ung dung:

- Các người chẳng qua cảm thấy thực lực của Lý Khải mạnh hơn một ít, lấy thực lực cảnh giới tiểu thành chèn ép cảnh giới nhập môn mà thôi, nhưng tôi tin tưởng Vũ ca, tôi cũng tin tưởng tiểu tử kia. Nếu hắn dám tiếp nhận lời khiêu chiến, tôi tin cuối cùng người còn lại đứng ở trên sân nhất định là hắn!

Hạ Đào cười lạnh nói:

- Nếu cô có lòng tin với hắn như vậy, hay là phải chúng ta đánh cược?

Ánh mắt Long Nguyệt hơi nheo lại:

- Đánh cược? Được đó, ông muốn đánh cược gì?

Hạ Đào hiển nhiên đã sớm nghĩ xong mọi thứ, trầm giọng nói:

- Mảnh đất mà gần đây cô mới lấy được.

Long Nguyệt hơi sững sờ, chợt cười lên, nụ cười trăm hoa đua nở:

- Hạ Đào, lần này ông là đến mà có sự chuẩn bị sắn rồi ha, tính toán giỏi thật. Mảnh đất kia tôi đã tốn không ít công phu mới tới tay được, có giá hàng nghìn tỷ, ông để mắt tới nó bao lâu rồi?

Hạ Đào cười nhạt:

- Nếu cô tin tưởng Tần Dương có thể thắng như vậy, vậy thì cược đi.

Ánh mắt Long Nguyệt hơi híp lại:

- Tôi đưa ra mảnh đất đó, vậy còn ông, ông lấy cái gì ra chứ ?

Hạ Đào trầm giọng nói:

- Tòa cao ốc thương mại Thiên Nguyên tại trung tâm thành phố.

Ánh mắt Long Nguyệt sáng lên:

- Lần này vốn ban đầu của ông cũng không nhỏ ha?

Hạ Đào cười lạnh nói:

- Bởi vì tôi sẽ không thua, như vậy đi, tôi cho cô một ít thời gian suy nghĩ, chỉ cần trước khi bọn họ quyết đấu, vụ cá cược tôi đưa ra này cũng giữ đúng lời hứa, nghĩ xong thì điện thoại cho tôi.

Hạ Đào xoay người đi ra ngoài, mới đi mấy bước, giọng Long Nguyệt lạnh lùng vang lên sau lưng.

- Chờ một chút.

Hạ Đào xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Long Nguyệt, không lên tiếng, trong ánh mắt lại có sự khiêu khích nồng nặc.

Long Nguyệt cười lạnh nói:

- Vụ cá cược này, tôi cược!
Bình Luận (0)
Comment