Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 416 - Chương 426: Lòng Người

Chương 426: Lòng người
 

Tin tức đệ tử Lý gia ở Tô Châu, Lý Khải khiêu chiến với Tần Dương đệ tử Ẩn Môn, dưới sự thêm dầu vô lửa của Lý gia, nhanh chóng truyền ra ngoài.

Trong biệt thự của Lý Quân Hạo, có một bàn người đang ngồi, trong đó bao gồm Lý Nam Thiên cha của Lý Quân Hạo, còn có anh họ Lý Khải cùng với Lý Nguyên cha của Lý Khải.

- Long Nguyệt lại đồng ý ngay vụ cá cược của chú sao?

Hạ Đào gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Lý Khải:

- Lý Khải, cháu phải trút cơn giận này cho mọi người. Chú đã đặt cược tòa cao ốc thương mại, giá trị mấy nghìn tỷ, nếu như cháu thắng, chú cho cháu một nghìn tỷ tiền thù lao!

Ánh mắt Lý Khải sáng lên, cười nói:

- Chú Hạ, chú yên tâm, tiểu tử kia thực lực chẳng qua là mười huyệt, không có vấn đề gì.

Lý Nam Thiên hừ lạnh nói:

- Đúng là phụ nữ, một khi vướng vào lưới tình, có mắt cũng giống như mù vậy. Hạ Đào, đây là để cho anh lấy không nghìn tỷ đó. Có điều cũng chỉ có người phụ nữ như Long Nguyệt mới điên cuồng như vậy, những người khác ai dám cược như vậy?

Hạ Đào cười gật đầu, chợt nói:

- Có điều Long Nguyệt có một câu nói mà tôi cảm thấy vẫn có chút đạo lý. Tần Dương nếu dám tiếp nhận lời khiêu chiến này, hắn không thể nào không biết độ nguy hiểm của trận chiến này, vậy cho thấy trong lòng hắn ắt chỗ ỷ lại, nếu không, một phần trăm thắng cũng không có. Hắn làm sao dám nhận lời, nếu thua chẳng phải càng lấy đi mặt mũi của Ẩn Môn bọn họ sao?

Một ông lão tóc trắng bên cạnh nói phụ họa thêm:

- Đúng, lịch sử Ẩn Môn rất lâu đời, nhất mạch đơn truyền, thu tập không biết bao nhiêu tâm pháp hoặc là bảo bối kỳ lạ, dù là thực lực đối phương kém nhiều hơn so với Lý Khải, cũng tuyệt đối không thể xem nhẹ. Nếu như mọi người có bảo bối gì có thể tăng thực lực lên, cũng đừng giấu giếm, lấy ra đây, Lý Khải không thể thua trận đánh này.

- Đúng, nếu như Lý Khải thua, vậy không phải là đập một gậy vào đầu mọi người hay sao, đến lúc đó mặt mũi mọi người biết để đi đâu!

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cười đáp trả một câu, sau đó từ trong túi của mình đưa ra một cái hộp:

- Trong này có một viên Phá Địch Đan của Vương gia chúng tôi, trong khỏng thời gian ngắn có thể kích thích nội khí, làm cho thực lực tăng vọt, có điều nhất định để lại di chứng, nhưng so với việc thắng lợi, thì hậu di chứng này cũng không quan trọng nữa.

Lý Nam Thiên nhận lấy cái hộp kia, cười nói:

- Cám ơn Vương huynh đệ, Phá Địch Đan của Vương gia các người vang danh khắp nơi.

Hạ Đào ở bên cạnh cười nói:

- Trước đây tôi được một viên Phách Vương Hoàn, lát nữa rồi tôi sẽ cho người đưa tới. Có điều dược tính của thuốc này quá mãnh liệt, tác dụng phụ quá lớn, so với Phá Địch Đan của Vương huynh đệ còn lợi hại hơn. Lý Khải, cháu phải thận trọng, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng uống.

Người đàn ông họ Vương híp mắt lại:

- Phách Vương Hoàn, thuốc này quả thật rất bá đạo, sau khi dùng có thể làm cho thực lực người ta kịch liệt tăng lên, nhưng kinh mạch rất khó chịu, sử dụng nó rồi người rất khó khôi phục lại, không chỉ thực lực sẽ giảm nhiều, hơn nữa trên căn bản đứt luôn đường tu hành sau này.

Hạ Đào cười tủm tỉm nói:

- Đúng vậy, thuốc này tôi được từ Dương gia ở Tứ Xuyên, vẫn luôn không dùng đến, giờ cho Lý Khải vậy, uống hay không uống cháu tự quyết định.

Lý Nguyên cha của Lý Khải nhíu mày một cái, nhìn chòng chọc vào Hạ Đào, không lên tiếng.

Ý của Hạ Đào đưa Phách Vương Hoàn, mọi người đều hiểu, tên này đặt cược nặng, đương nhiên là hy vọng Lý Khải có thể thắng, còn như sau khi thắng, Lý Khải chết hay là sống, hắn căn bản không hề quan tâm. Nói cho cùng, đám người này sở dĩ tụ tập chung một chỗ, chẳng qua cũng là bởi vì mọi người có cùng chung kẻ thù mà thôi, giữa bọn họ, trên thực tế cũng không có quá nhiều giao tình gì.

Lý Khải đương nhiên cũng biết tới điểm này, hắn nhận lấy Phách Vương Hoàn, mỉm cười nói:

- Phách Vương Hoàn này bao lâu thì có tác dụng?

- Rất nhanh, Phách Vương Hoàn bề ngoài là một lớp sáp, bên trong thực tế là chất lỏng, hấp thu nhanh vô cùng, ước chừng mười lăm giây, là có thể sinh ra tác dụng, một phút thì có thể hoàn toàn kích thích dược liệu, kéo dài được khoảng thời gian năm phút. Trong năm phút đó, không chỉ nội khí tăng vọt, sức lực gia tăng, hơn nữa thân thể sẽ càng trở nên bén nhạy, cảm giác đau đớn cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Sau khi Hạ Đào giảng giải một phen, thở dài nói:

- Thực lực tu hành không phải như nước không có nguồn, dựa vào dược vật kích thích thực lực tăng lên, chung quy là sẽ tổn hại sức khỏe. Ta tất nhiên hy vọng cháu có thể thắng, đây không chỉ là vì báo thù cho em họ cháu, vào báo thù mối nhục Lý gia nhà cháu ngày xưa, cũng là giúp đoàn người chúng ta báo thù. Thuốc này quá bá đạo, cuối cùng sử dụng hay không, chung quy vẫn phải cháu tự quyết định, chú sẽ không can thiệp, cũng không ép buộc.

Lý Khải gật đầu:

- Cháu sẽ thận trọng suy tính.

Lý Nam Thiên trầm giọng nói:

- Mạc Vũ năm đó ở Trung Hải làm mưa làm gió, quen không ít bạn bè, bây giờ những người bạn bè kia của hắn biết chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không ngồi nhìn chứ?

Hạ Đào cười lạnh nói:

- Bạn bè nhiều, cũng không cho thấy bạn bè thân thiết nhiều. Năm đó Mạc Vũ, ràng buộc rất nhiều người, mọi người đương nhiên bằng lòng ra tay trợ giúp. Bây giờ Mạc Vũ quy ẩn, người tới cũng chỉ là một tiểu tử, những người này chưa chắc gì sẽ bằng lòng ra tay, nói cho cùng, chung quy cái họ quan tâm hơn vẫn chính là lợi ích.

Lý Nam Thiên hừ một tiếng:

- Chúng ta cũng không thể khinh thường, Mạc Vũ này hào sảng rộng lượng, y vũ song tuyệt, ban đầu người nhận được ân huệ của hắn cũng không ít. Dù Mạc Vũ không mở miệng, những người này bây giờ rất nhiều cũng đều là người có mặt mũi cả, chẳng lẽ không biết xấu hổ thấy như vậy, cũng không làm tí gì sao?

Hạ Đào bên cạnh cầm Phá Địch Đan ra cười lớn tiếng rồi nói:

- Cẩn tắc vô áy náy, dù thế nào, Trung Hải yên lặng nhiều năm, chỉ sợ là lại phải náo nhiệt một trận rồi. Có điều không biết là kết quả lần này như thế nào?

Một ông lão bên cạnh trầm giọng nói:

- Năm đó mặc dù chúng ta đuổi Mạc Vũ ra khỏi Trung Hải, nhưng nói cho cùng vẫn là do hắn quá tâm cao khí ngạo, cự tuyệt sự giúp đỡ của rất nhiều người, nếu không, chúng ta sẽ không thành công được. Hơn nữa cho dù như vậy, chúng ta cũng đã phải trả cái giá thảm đến như vậy, lần này chúng ta phải rút được kinh nghiệm, nếu phải làm, là phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội lần nữa, hoàn toàn tuyệt diệt Ẩn Môn!

Hạ Đào ở bên cạnh cười tủm tỉm nói một câu:

- Ẩn Môn ngàn năm chuyên truyền, thu thập lại rất nhiều bảo bối, nói bọn họ giàu ngang một nước cũng hoàn toàn không quá chút nào. Nếu như có thể thành công, nói không chừng chúng ta còn có thể được một ít bảo bối đó.

Ánh mắt của mọi người cũng sáng lên mấy phần, nhưng không một người phụ họa thêm.

Ban đầu mọi người tại sao phải đối phó với Mạc Vũ, dĩ nhiên không đơn thuần bởi vì Mạc Vũ làm mưa làm gió, phần lớn một mặt nguyên nhân là bởi vì chuyên truyền của Ẩn Môn cùng với bảo bối ngàn năm chuyên truyền để lại nữa. Dù chỉ là một món trong những bảo bối đó, cũng có thể làm cho những gia tộc này đỏ con mắt.

Cuộc chiến đấu năm đó, chung quy thoát không khỏi một chữ "tham".

Bây giờ, tâm tư mọi người vẫn như cũ, chỉ có điều nhiều hơn là thêm một chữ "hận" mà thôi.

Trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên có người thận trọng phá vỡ không khí yên lặng, nhẹ giọng hỏi:

- Thu gia thì sao? Thái độ của Thu gia thì thế nào?

Mọi người trố mắt nhìn nhau, hồi lâu, tất cả đều lắc đầu.

Lý Nam Thiên trầm mặc chốc lát:

- Không cần phải để ý đến Thu gia, bởi vì Thu Tư, bọn họ bây giờ khẳng định sẽ không nhúng tay vào. Có điều, tôi nghĩ rằng cuối cùng bọn họ cũng sẽ không kiềm chế được.
Bình Luận (0)
Comment