Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 417 - Chương 427: Thế Gian Nào Có Đôi Đường Vẹn

Chương 427: Thế gian nào có đôi đường vẹn
 

- Thiên cổ Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền, mỗi một đời đệ tử Ẩn Môn cũng sẽ nhận được rất nhiều vật trân quý, bọn họ sẽ đem những thứ này thu vào bảo khố của Ẩn Môn, tích lũy đời này qua đời khác. Bây giờ bảo khố Ẩn Môn chất đống giàu ngang một nước, đây cũng là nguyên nhân ban đầu căn bản nhất nguyên mà bọn họ đối phó với ta, chỉ là một chữ “tham”.

Tần Dương ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Vũ mặt đầy nghiêm túc đang ngồi ngay thẳng trước mặt:

- Tham?

- Đúng vậy, tham!

Mạc Vũ trầm giọng nói:

- Bọn họ thay đổi phương thức vì mưu cầu lợi ích của bản thân, tham niệm quấy phá, ăn trộm không được thì lừa gạt, lừa không được thì cướp, không chừa thủ đoạn nào. Dĩ nhiên, quan hệ của con người rất phức tạp, cũng không đơn thuần chỉ là vì tham mà kết thù kết oán, còn có rất nhiều nguyên nhân khác nữa.

Mạc Vũ xoay người lại, từ bên người mình cầm lấy một quyển nhật ký màu đen, đưa cho Tần Dương.

- Trước kia ta có thói quen viết nhật ký, chỉ để ghi chú một số việc khỏi quên, viết rất đơn giản, nhưng đại khái con cũng có thể biết ta đã trải qua chuyện gì, biết ai là bạn bè, ai là kẻ thù, biết lý do ân oán.

Tần Dương hai tay nhận lấy, tiện tay mở ra một trang, chữ như rồng bay phượng múa, nét chữ bút máy mực ghì đúng ba phân đập vào mi mắt.

Tần Dương cũng không xem kĩ, tiện tay khép quyển sổ lại, quyển sổ này khi trở về không thiếu thời gian sẽ nghiên cứu sau, không vội gì cứ phải xem bây giờ.

- Được, sư phụ, con sẽ đọc cẩn thận.

Mạc Vũ trịnh trọng nói:

- Ta cho con xem, chỉ là để cho con biết lý do ân oán, nhưng cũng không muốn dùng cái này quấy nhiễu phán đoán của con. Trước đây ta không muốn nói cho con chuyện cũ của ta, cũng là bởi vì cái nguyên nhân này, con hiểu ý của ta không?

Tần Dương mỉm cười:

- Con biết, sư phụ.

Mạc Vũ hơi hơi hí mắt:

- Mặc dù ta không có ở Trung Hải, nhưng chuyện Trung Hải không qua mắt ta được. Lý gia, Hạ gia, Vương gia tụ tập một chỗ, chính là để đối phó với con, vì là để ép ta ra mặt, có điều đám người này là một đám hề nhảy sạp thôi, không đáng nói.

- Ban đầu lúc đối phó với ta, bọn họ cũng chỉ là đi theo sau lưng người khác tung cờ đánh trống mà thôi, chỉ có điều trận đại chiến đó, bọn họ bị ta bắn chết không ít người. Cũng khó trách bọn họ không kềm chế được như vậy, sau khi biết thân phận của con, thì đã nhảy ra nhanh như thế.

Ánh mắt Tần Dương đột nhiên mở to:

- Một trận đại chiến?

Mạc Vũ cười cười:

- Chúng ta là người tu hành, người tu hành là dựa vào thực lực, là dựa vào quả đấm, ban đầu do tình hình sự việc trở nên quá căng, cuối cùng mọi người tề tụ cùng nhau, quyết định dùng võ lực để chứng minh mọi thứ, ta càn quét mọi người khiêu chiến, những người thất bại không cam lòng liền xúi giục đám đông, cuối cùng phát sinh một trận vây đánh.

- Lúc ấy ta cũng đánh mù quáng, ra tay lại không còn biết kiềm chế nữa. Trải qua một trận ác chiến, cho đến khi sự việc được hoàn toàn dừng lại, không biết bao nhiêu người bị ta đánh gãy tay chân, phế đường tu hành, bị mất mạng cũng không ít. Bản thân ta cũng bị thương nặng, sau đó rời khỏi Trung Hải, nghỉ ngơi nhiều năm mới phục hồi lại được. Đây cũng là bởi vì y thuật của ta không tệ, nếu như là người bình thường, có lẽ ban đầu đã không sống nổi, cho dù còn sống, chắc cũng là một phế nhân.

Mạc Vũ ung dung nói, phảng phất như là đang kể chuyện của người khác vậy. Tần Dương nghe vào trong tai, thì hình ảnh theo bản năng bổ lúc sinh động vào trong đầu.

Càn quét tất cả những ai khiêu chiến?

Một người độc chiến quần hùng?

Liệu có giống đại chiến Tụ Hiền Trang?

Tần Dương nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Sư phụ ban đầu có tình cảm với dì Thu, vì sao cuối cùng phải rời khỏi Trung Hải?

Mạc Vũ cười khổ:

- Ở trong một trận hỗn chiến vậy, người của Thu gia cũng tham dự, ta lúc ấy đã đánh thành mù quáng, không cẩn thận đánh chết em trai ruột của Thu Tư. Trong lòng ta áy náy, cũng không có mặt mũi nào đối mặt với Thu Tư nữa, cho nên ta từ bỏ mọi thứ, rời khỏi Trung Hải...

Tần Dương sửng sốt, sư phụ đánh chết em trai ruột của Dì Thu?

Vậy thì khó trách.

Với sự cao ngạo của sư phụ, làm ra chuyện như vậy, ông khẳng định không thể tha thứ cho bản thân, cũng không cách nào đến với Thu Tư được, cho nên mới ảm đạm rời Trung Hải mà đi.

Tần Dương trầm mặc mấy giây:

- Em trai ruột của dì Thu tại sao lại đối đầu với sư phụ, lại còn gia nhập hỗn chiến?

Mạc Vũ thở dài:

- Em trai của Thu Tư là một công tử bị cưng chiều mà sinh hư, rất có thiên phú tu hành, nhưng tâm không chính. Có lẽ có người đã nói gì với hắn, hay hoặc là cảm thấy ta không xứng với Thu Tư, cho nên hắn vẫn luôn phản đối chuyện ta đến với Thu Tư, quấy phá đủ kiểu, sau đó lại là xen vào trong đám người ra tay đánh lén với ta. Lúc ấy ta quay lưng về phía hắn, trực tiếp phản kích, đến khi phát hiện là hắn thì đã không còn kịp rồi.

Tần Dương trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, gặp phải chuyện như vậy, quả thật rất dễ khiến cho con người ta không biết phải làm sao.

Sư phụ đánh chết em trai của Thu Tư, người nhà hắn của sợ rằng hận su phụ đến tận xương tủy, dù biết hành động em trai của Thu Tư là bất chính, nhưng dù nói thế nào, hắn đã chết ở trong tay Mạc Vũ.

Chuyện đã như vậy, Mạc Vũ làm sao còn có thể đến với Thu Tư chứ?

Thu Tư dù yêu Mạc Vũ, nhưng em trai ruột của mình bị đánh chết, cho dù là tự bản thân nó gây nghiệp, nhưng đây cũng là một cản trở lớn. Quan trọng hơn chính là cha mẹ của Thu Tư làm sao có thể đồng ý, nếu như Thu Tư đến với Mạc Vũ, Thu Tư bị kẹt ở giữa dĩ nhiên là khổ sở nhất.

Mạc Vũ không muốn để cho Thu Tư bị làm khó, cho nên dù bản thân yêu Thu Tư sâu đậm, cũng quả quyết rời Trung Hải mà đi, rời Thu Tư mà đi.

Thế gian nào có đôi đường vẹn, chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng.

Tình yêu và tình thân, chuyện đã xảy ra như thế, cuối cùng cũng không cách nào vẹn cả đôi đường được.

Mạc Vũ hiển nhiên không muốn nói nhiều về chuyện này, thở dài nói:

- Chuyện này con biết là được, đều là những chuyện đã qua. Tính ra thì ta bắt con theo đuổi cô nương nhà Văn gia, nghĩ đến thật ra thì cũng làm khó con, bất kể là Văn gia, hay là Thu gia, chắc cũng sẽ không đồng ý chuyện này.

Tần Dương ngược lại không có cảm giác gì, cười nói:

- Chú Văn quả thật không muốn, đây là sự thật, nhưng dì Thu cũng không có bày tỏ ý không muốn, chỉ là nói để cho chúng con tự quyết định, ngoài ra hy vọng trong lúc học đại học tạm thời không nên lui tới quá khăng khít.

Mạc Vũ thở dài ra một hơi:

- Dì Thu con trước nay chưa bao giờ trách ta, cô ấy biết tình hình lúc đó của ta, cũng biết chuyện em trai cô ấy làm, chỉ là dù nói như thế nào, con hết sức là được. Nếu như Văn Vũ Nghiên không có cảm giác gi đối với con, hoặc là con có có người nào khác, thì cứ làm theo ý của con đi.

Tần Dương thản nhiên cười cười nói:

- Văn Vũ Nghiên là một cô gái rất có chủ kiến, cũng rất có năng lực, người cũng rất đẹp, trước mắt mà, chắc rất có thiện cảm đối với con, cho dù cô ấy biết con giết Lý Quân Hạo, cũng không nói gì.

Mạc Vũ hơi có chút kinh ngạc:

- Con nói với nó rồi?

Tần Dương gật đầu:

- Con không hề giấu giếm cô ấy, con muốn cho cô ấy biết, con chính là người như vậy, con không muốn lừa dối cô ấy. Nếu như cô ấy có thể tiếp nhận, vậy chúng con tiếp tục tìm hiểu, nếu như không thể tiếp nhận, vậy chứng minh không phải người chung một nước, thì cũng không cần tốn nhiều sức lực làm gì.

Mạc Vũ tán đồng quan điểm, gật đầu:

- Thái độ này không tệ, đối đãi rất thẳng thắn. Nếu như vậy thì xem ra, cô ấy rất có thiện cảm đối với con, vậy hàm ý là còn có thể tiếp tục lui tới rồi?

Tần Dương cười híp mắt nói:

- Dù sao tạm thời có lẽ là vậy. Không phải con đã thành lập công ty sao, hợp tác mật thiết cùng công ty của cô ấy, có quan hệ nghiệp vụ, thời gian mọi người thường xuyên gặp mặt cũng nhiều rồi từ từ tìm hiểu thôi. Bọn con có nhiều thời gian mà...
Bình Luận (0)
Comment