Chương 428: Lễ ra mắt của Long tiểu thư
Ngày cuối cùng của tháng tư, Tần Dương bay trở về Trung Hải.
Trong mười ngày, Mạc Vũ vẫn luôn giúp Tần Dương tăng thực lực lên, tắm loại thuốc trân quý cộng thêm không tiếc tiêu hao nội khí của mình cưỡng ép trợ giúp Tần Dương xung huyệt, cuối cùng trước mồng một tháng năm phá được một huyệt, đạt tới đỉnh cao của mười hai huyệt trong cảnh giới nhập môn.
Mười hai huyệt là một ngưỡng cửa tu hành, chỉ cần đột phá huyệt mười ba, huyệt vị trong cơ thể sẽ được thông suốt, tạo thành một vòng tuần hoàn lớn, thực lực lúc đó sẽ được nâng cao rõ rệt.
Thực lực trước mắt của Tần Dương so với thực lực của Lý Khải vẫn không bằng, thực lực của Lý Khải ở bậc trung mười bốn huyệt cảnh giới tiểu thành. Đây giống như là sự khác biệt giữa trong nhà và ngoài cửa, đây cũng là cái chỗ cốt yếu mà Lý Khải khiêu chiến với Tần Dương.
Bí Chế Tam Nguyên Thang của công ty Tần Dương đã được bày hàng ở các cửa hàng ở Trung Hải, chính thức bắt đầu đưa ra thị trường tiêu thụ, nhưng Tần Dương bây giờ căn bản không để ý tới bên công ty, hắn đã toàn quyền giao cho Hàn Chân.
Đơn giản ăn xong cơm trưa, Tần Dương ở nhà luyện quyền, trận chiến buổi tối này vô cùng hung hiểm, hắn phải dốc toàn lực ứng phó.
Luyện một trận quyền, Tần Dương cả người đầy mồ hôi. Vừa mới tắm xong, Lam Linh Vũ gõ cửa đi vào, trong tay bưng một hũ sành màu đen.
- Đây là cái gì?
Lam Linh Vũ mỉm cười trả lời:
- Ma Ma Cổ, có thể giúp cậu đánh bại đối thủ.
Tần Dương vạch nắp hũ sành ra, nhìn vào bên trong xem, phát hiện bên trong có một đám côn trùng rất nhỏ, còn nhỏ hơn so với con kiến, hai bên mọc hai cái cánh nho nhỏ.
- Ma Ma Cổ? Nghe rất kỳ quái. Chúng nhỏ như vậy mà có thể cắn người sao?
Lam Linh Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, bọn chúng mặc dù rất nhỏ, nhưng bọn chúng lại có càng vô cùng bén nhọn, có thể dễ dàng cắn đứt da người, sau đó đưa độc vào trong cơ thể người.
- Độc tố?
Tần Dương nhíu mày:
- Để làm chết người?
Lam Linh Vũ cười nói:
- Không đâu, cổ này đúng như tên gọi, độc tố chỉ có thể tạo được tác dụng tê dại, sẽ khiến cho động tác con người trở nên chậm chạp. Tôi nghĩ dù là chỉ để cho động tác của hắn trở nên chậm một chút, như vậy cũng đủ để cho cậu đánh bại hắn.
(Chú thích: ma ma nghĩa là hơi tê tê.)
Tần Dương cười:
- Vậy cũng phải, cao thủ giao tranh, sai một ly đi một dặm, hoàn toàn có thể thay đổi kết quả.
Lam Linh Vũ khép nắp hũ sành trong tay lại:
- Đến lúc đó cậu chờ khi cậu với hắn đánh nhau, tôi ở bên cạnh lặng lẽ thả ra Ma Ma Cổ. Dù sao thời gian các cậu đã hẹn không phải là buổi tối sao, Ma Ma Cổ lặng lẽ đến gần, hắn cũng không phát hiện được. Chỉ cần cắn mấy miếng thôi, tôi nghĩ đủ để hắn chịu được.
Tần Dương cười nói:
- Cách này không tệ, có điều cứ để cho tôi thử trước một chút đi, nói không chừng không cần Ma Ma Cổ này tôi cũng có thể đánh bại hắn đó.
Lam Linh Vũ cười nói:
- Được rồi, tôi biết cậu kiêu ngạo, không muốn tùy tiện sử dụng những thủ đoạn này đạt được thắng lợi. Đến lúc đó xem tình hình đi, nếu như tình huống nguy cấp tôi sẽ dùng. Nếu như cậu trực tiếp là có thể đánh bại hắn, tôi cũng không cần ra tay.
Tần Dương gật đầu:
- Được, có cậu hỗ trợ, trong lòng tôi vững hơn nhiều.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Tần Dương đi tới mở cửa, đứng ở cửa một cô gái tóc ngắn khoảng ba mươi tuổi đầu, vẻ mặt từng trải, tư thế hiên ngang.
- Chị là?
Cô gái tóc ngắn khẽ mỉm cười:
- Tôi tên Hắc Phượng, tôi thay tiểu thư nhà tôi tới tặng quà cho cậu.
Hắc Phượng?
Tần Dương tránh cửa phòng ra, tò mò hỏi:
- Tiểu thư nhà chị là ai?
Hắc Phượng mỉm cười nói:
- Tiểu thư nhà tôi họ Long, là bạn của Mạc tiên sinh.
Tần Dương hơi sững sờ:
- Long tiểu thư? Cô ấy tên là Long Nguyệt?
Hắc Phượng cười nói:
- Đúng vậy, Mạc tiên sinh có nhắc qua với cậu sao?
Tần Dương gật đầu, những ngày qua Tần Dương đã xem qua quyển sổ sư phụ cho hắn, bên trong có nhắc tới Long Nguyệt.
Mặc dù trong nhật ký sư phụ cũng không viết quá nhiều liên quan tới chuyện của Long Nguyệt, nhưng Tần Dương vẫn có thể cảm nhận được vẻ áy náy của sư phụ đối với Long Nguyệt. Long Nguyệt này hẳn là yêu sư phụ, hơn nữa yêu rất sâu đậm, kiểu không màng mọi thứ, chỉ là trái tim sư phụ đã dành cho Thu Tư, cho nên không cách nào tiếp nhận tình yêu của Long Nguyệt, nên rất áy náy đối với cô ấy.
Hắc Phượng đi vào phòng, do dự một chút hỏi:
- Tôi muốn hỏi một chút, lúc Mạc tiên sinh nhắc tới Long tiểu thư với cậu, ông ấy nói như thế nào?
Không đợi Tần Dương trả lời, Hắc Phượng lại bổ sung:
- Đây không phải là Long tiểu thư muốn hỏi, chỉ là tôi tò mò hỏi, cậu có thể không trả lời.
Tần Dương giải thích:
- Sư phụ đưa cho tôi một quyển nhật ký, tôi đọc quyển nhật ký trong đó thấy có ghi chép về Long tiểu thư...
Hắc Phượng sững sốt một chút:
- Không phải là Mạc tiên sinh trực tiếp nói với cậu sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Không phải.
Trên mặt Hắc Phượng toát ra chút thất vọng:
- Thì ra là như vậy.
Hắc Phượng từ trong túi xách cầm ra một hộp gỗ hương, đưa cho Tần Dương:
- Đây là quà của tiểu thư nhà tôi cho cậu.
Tần Dương nhận lấy hộp gỗ hương, tò mò hỏi:
- Đây là cái gì?
Hắc Phượng mỉm cười nói:
- Một viên Phá Huyệt Đan.
Tần Dương sững sốt, mở hộp ra, trong hộp một viên đan dược màu trắng ngà, lớn như quả trứng chim bồ câu vậy.
Phá Huyệt Đan!
Sử dụng Phá Huyệt Đan có thể cưỡng ép xung mở một huyệt vị, bởi vì sự quý hiếm của nguyên liệu với độ khó luyện thành nó, nên vô cùng trân quý, cho dù là sư phụ cũng không có được một viên Phá Huyệt Đan như vậy, có thể tưởng tượng được độ trân quý của nó.
Hắc Phượng cười nói:
- Tiểu thư nói, cô ấy là bạn bè của Mạc tiên sinh, cũng coi như là trưởng bối của cậu, đây coi như là lễ ra mắt của cô ấy cho cậu. Còn chuyện cậu có dùng hay không, thì do cậu tự lựa chọn, ngoài ra vào buổi tối, cô ấy sẽ đi xem cuộc chiến, vì vậy cậu cố gắng lên.
Tần Dương cảm kích nói:
- Thay tôi cám ơn Long tiểu thư, lễ vật này thật là quá quý trọng.
Hắc Phượng mỉm cười:
- Như vậy là cậu biết sử dụng Phá Huyệt Đan sao?
Trên mặt Tần Dương toát ra chút do dự, bởi vì Phá Huyệt Đan có một cái đặc tính, đó là một người tu hành cả đời chỉ có thể sử dụng một lần, lần thứ hai sử dụng Phá Huyệt Đan thì không có chút tác dụng nào nữa.
Rất nhiều người cũng sẽ đem Phá Huyệt Đan dùng ở bậc cao hơn, chẳn hạn như khai thông huyệt vị cảnh giới đại thành thứ hai mươi lăm, hoặc là những huyệt vị quan trọng sau cảnh giới đại thành, chứ dùng ở chỗ kích huyệt vị thứ mười mà nói, quả thật có chút lãng phí.
Hắc Phượng đương nhiên biết sự do dự của Tần Dương, cũng không thúc giục, chỉ là lẳng lặng nhìn Tần Dương.
Mấy giây sau, Tần Dương hạ quyết tâm.
- Tôi biết sử dụng.
Hắc Phượng trên mặt lộ ra nụ cười:
- Tiểu thư cũng có ý này, mặc dù Phá Huyệt Đan cả đời chỉ có thể dùng một viên, nếu như sau này mang tới hiệu quả tốt hơn, nhưng cậu bây giờ đang ở hiểm cảnh, nếu như không có đủ thực lực trấn áp người khác, sợ rằng cậu sẽ gặp phiền phức không thôi.
Tần Dương cười cười:
- Long tiểu thư nói đúng, ứng phó bây giờ trước đã, chuyện tương lai tình tương lai tính. Huống chi, coi như không có Phá Huyệt Đan, chẳng lẽ lại không thể đột phá cảnh giới đại thành sao, cùng lắm thì đến lúc đó tốn thêm một ít thời gian thôi.
Hắc Phượng khen:
- Đúng, nhưng rất nhiều người lại không ngộ ra đạo lý này. Giờ đến tối vẫn còn đủ thời gian, cậu tuyệt đối có thể cho đám người kia một niềm vui bất ngờ rất lớn đó.