Chương 429: Dẫn theo người đẹp đến chỗ hẹn
Sau khi Hắc Phượng rời đi, Lam Linh Vũ tò mò nhìn hộp gỗ trong tay Tần Dương.
- Vị Long tiểu thư kia là người nào, sao lại đưa cho cậu Phá Huyệt Đan? Thứ này rất trân quý đó.
Tần Dương mỉm cười giải thích:
- Cô ấy là bạn của sư phụ tôi, sống ở Trung Hải, chắc là biết chuyện Lý Khải khiêu chiến tôi, muốn giúp tôi một tay ấy mà.
Lam Linh Vũ tựa hồ nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên mở to ra:
- Người Trung Hải? Chẳng lẽ cô ấy là người của Long gia ở Trung Hải?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy.
Lam Linh Vũ một bộ mặt như bừng tỉnh:
- Thì ra là người của Long gia, khó trách hào phóng như vậy, vung tay một cái là một viên Phá Huyệt Đan. Đúng rồi, cậu bây giờ đã vào cảnh giới cao nhất rồi chứ ?
- Rồi, những ngày vừa qua sư phụ vẫn luôn giúp tôi, đã đạt tới bình cảnh rồi.
Lam Linh Vũ quơ quơ hũ sành trong tay mình, cười nói:
- Nếu cậu quyết sử dụng viên Phá Huyệt Đan này, nhìn bộ dạng có vẻ như không nần phải dùng đến sự hỗ trợ của tôi nữa thì phải.
Tần Dương cười nói:
- Ai biết được. Thực lực Lý Khải cao hơn tôi, hơn nữa bọn họ nhiều người như vậy, để bảo đảm thắng lợi, có lẽ cũng có sử đến thủ đoạn dấu tay thì sao.
Lam Linh Vũ khoát tay một cái nói:
- Được rồi, thời gian cũng cấp bách, tôi cũng không làm mất thời gian của cậu nữa, tiết kiệm thời gian đi, lát nữa rồi tôi cùng đi với cậu.
- Được !
sau khi Lam Linh Vũ đi khỏi, Tần Dương quay vào trong phòng, không do dự, uống luôn viên Phá Huyệt Đan.
Phá Huyệt Đan nuốt vào trong bụng nhanh chóng biến thành luồng khí thuần khiết, Tần Dương lấy hơi thúc đẩy một lần lại thêm mấy lần nữa rồi bắt đầu đánh thẳng vào khiếu huyệt thứ mười ba.
Dưới sự xung kích mãnh liệt không ngừng ở vị trí khiếu huyệt, dần dần từ kiên cố đến dãn ra, cuối cùng hoàn toàn tan vỡ.
Nội khí thần tốc tiến thẳng vào, thông qua khiếu huyệt này, sau đó vòng đi vòng lại, kinh mạch trong cơ thể chuyển động điên cuồng.
Đả thông rồi!
Tần Dương cảm thụ được nội khí mãnh liệt trong cơ thể hắn, mở mắt ra, trong ánh mắt không che giấu được sự hưng phấn.
Cảm giác trước và sau khi đả thông mười ba huyệt quả nhiên là hoàn toàn khác nhau. Tần Dương đứng lên, tiện tay vung vẩy mấy quả đấm, nghe quả đấm mang theo tiếng gió như bị xé toang ra vậy. Tần Dương khóe miệng không nhịn được nhếch lên mấy phần.
Lý Khải sẽ không ngờ được trong thời gian mười ngày ngắn ngủi mà hắn đã liên tục lên cấp, đột phá đến cảnh giới tiểu thành.
Hắn thật sự mang đến cho bọn họ một sự ngạc nhiên vô cùng lớn đó.
Tần Dương nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, không hay không biết mà đã qua mấy tiếng rồi, cũng sắp đến giờ cơm tối.
Tần Dương gõ cửa phòng bên cạnh, Lam Linh Vũ nhìn Tần Dương cười tủm tỉm, ánh mắt sáng lên:
- Đột phá rồi?
Tần Dương cười nói:
- Ừ, Phá Huyệt Đan quả nhiên danh bất hư truyền, quả thật rất bá đạo!
Lam Linh Vũ cười hì hì nói:
- Vậy buổi tối tôi có thể xem cậu phô triển uy phong rồi.
Tần Dương gật đầu:
- Trang Mộng Điệp về không?
Lam Linh Vũ trả lời:
- Ban nãy nhắn tin về, đã ở trên đường rồi, cô ấy còn để cho căn dặn cậu ngàn vạn lần phải chờ cô ấy về, cô ấy cũng muốn đi cổ vũ cho cậu.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Được, chờ cô ấy về cùng ăn cơm, sau đó cùng đi.
- Được !
Trang Mộng Điệp trở về rất nhanh, hôm nay đưa sản phẩm ra thị trường, cô ấy là chủ quản của phòng tiêu thụ, đương nhiên rất bận rộn, chỉ có điều trong lòng nhớ tới chuyện Tần Dương quyết đấu với người ta, mới tan việc là vội vã quay về.
Ba người cùng nhau ăn xong cơm tối, sau một hồi nghỉ ngơi, Tần Dương lái xe chở hai cô gái đi đến công viên như đã hẹn.
Đến công viên, Tần Dương đậu xe ở bãi đậu xe xong, mới đi được mấy bước, thì bước chân liền dừng lại, phía trước có hai người phụ nữ đang chờ hắn.
Là Kiều Vi và Văn Vũ Nghiên.
Tần Dương nhíu mày một cái, hắn chỉ gọi điện cho Kiều Vi, nói cho Kiều Vi tới hỗ trợ một chút, nửa đêm canh ba, có quỷ mới biết được đám người kia không chừng chó chạy cùng đường giở thủ đoạn gì chứ, lỡ như thua rồi mà lại xông lên thì làm thế nào?
Kiều Vi là cảnh sát, có cô ấy ở đó, những người này ít nhất không dám làm chuyện đó.
Tần Dương trước đó cũng có do dự không biết có nên để cho Hoắc Kim Hải tới giúp không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua. Dẫu sao thân phận Hoắc Kim Hải quá đặc thù, để cho hắn tới hỗ trợ, dễ dàng bại lộ thân phận đặc công của hắn.
Tần Dương chỉ thông báo cho Kiều Vi, cũng không nói cho Văn Vũ Nghiên, bây giờ cả hai cùng xuất hiện, dĩ nhiên là Kiều Vi nói cho Văn Vũ Nghiên.
Kiều Vi tiến lên đón, chủ động giải thích:
- Tôi lo lắng cậu lỡ xảy ra chuyện gì, sau này nhỏ Nghiên oán trách tôi, cho nên nói cho cô ấy biết chuyện này, cậu sẽ không trách tôi lắm mồm chứ?
Tần Dương cười cười:
- Tôi chỉ là không muốn để cho cô ấy lo lắng mà thôi, chuyện này dẫu sao cũng không liên quan gì đến cô ấy.
- Sao lại không liên quan?
Văn Vũ Nghiên hừ một tiếng:
- Lý gia khiêu chiến với cậu, còn không phải là bởi vì Lý Quân Hạo, Lý Quân Hạo hạ cổ hại cậu, còn không phải là bởi vì tôi?
Tần Dương cười khổ:
- Được rồi, đằng nào cũng tới rồi, vậy thì đi cùng đi.
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên dừng lại nơi Trang Mộng Điệp cùng Lam Linh Vũ bên cạnh Tần Dương, Tần Dương giới thiệu:
- Đây là Lam Linh Vũ của Ngũ Tiên Môn, lúc trước tôi trúng cổ độc, là được cô ấy giúp tôi giải trừ. Trang Mộng Điệp, bạn của tôi, cũng là người góp vốn của công ty, đồng nghiệp hợp tác... Đây là Kiều Vi, là Đại đội trưởng cảnh sát khu phố chúng ta, Văn Vũ Nghiên, bạn học của tôi.
Trang Mộng Điệp trước đó thật ra cũng từng thấy qua Văn Vũ Nghiên, dẫu sao cùng với công ty văn hóa Vũ Hồng thì cũng là quan hệ hợp tác với Trang Mộng Điệp, chỉ có điều là chưa từng chào hỏi một cách trực tiếp bao giờ.
Trang Mộng Điệp nhìn Văn Vũ Nghiên, trong lòng âm thầm thán phục sự xinh đẹp của Văn Vũ Nghiên, khó trách Tần Dương một lòng muốn theo đuổi Văn Vũ Nghiên...
Hàn huyên mấy câu, năm người cùng nhau đi vào bên trong, Kiều Vi sóng vai cùng Tần Dương.
- Cậu giết Lý Quân Hạo?
Tần Dương nghiêng mặt sang bên, nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Tôi cũng không thừa nhận nha.
Kiều Vi hừ lạnh một tiếng:
- Thế nào, sợ tôi bắt cậu à?
Tần Dương cười hì hì:
- Đúng vậy, ai biết cô sẽ không vì đại nghĩa mà diệt thân chứ? Lý Quân Hạo chỉ là mất tích thôi, quỷ biết hắn chạy đi đâu, dù sao về chuyện này, tôi không thừa nhận.
Kiều Vi liếc Tần Dương một cái, không lên tiếng.
Thật ra thì nội tâm Kiều Vi vẫn có chút khúc mắc, dẫu sao cô ấy là cảnh sát, vẫn có chút bác bỏ hành động âm thầm dùng quả đấm giải quyết tranh chấp của loại người tu hành như Tần Dương, nhưng cô ấy lại tràn ngập sự tò mò đối với thế giới của người tu hành.
Tần Dương không thừa nhận mình giết Lý Quân Hạo, Kiều Vi cũng không hỏi tới nữa, một là Tần Dương là bạn cô, hai là Lý Quân Hạo hạ cổ hại người, dù chết cũng đáng, ba nữa thì cái gọi là dân không kêu ca quan không tra cứu, sau khi Lý Quân Hạo mất tích, người nhà của hắn cũng không báo án, Kiều Vi đương nhiên không phải thứ nhiều chuyện đi điều tra làm gì.
Tần Dương mấy người bọn họ đi được mấy trăm mét thì đã tới chỗ hẹn, vốn là vùng đất trống trải không người ở ngoài rừng cây, giờ lại có không ít người, đang chụm đầu ghé tai thì thầm to nhỏ.
Nhìn đám người Tần Dương xuất hiện, tất cả mọi người đều ngưng trò chuyện, nghiêng đầu, toàn bộ ánh mắt rơi vào trên người Tần Dương.
Đám người Lý Nam Thiên đương nhiên đã sớm ở đó rồi, nhìn Tần Dương tới, ánh mắt tức khắc nhìn vào Tần Dương giống như muốn giết người vậy.
Lý Khải đang ngồi dưới đất đứng lên, đi lên trước mấy bước, ánh mắt quét qua bốn phụ nữ xinh đẹp sau lưng Tần Dương, cười lạnh nói:
- Mang bốn người phụ nữ cùng tới chỗ hẹn, Tần Dương, mày nghĩ là đang đi dạo chơi à?