Chương 430: Tới đi, đừng khua môi múa mép
Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Khải, đang muốn tiếp lời, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một âm thanh trong trẻo lạnh lùng:
- Thế nào, ý tứ trong lời nói của cậu là xem thường phụ nữ chúng tôi?
Tần Dương quay đầu, thấy một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi mặc váy dài màu đen đang bước tới. Sau lưng cô còn có Hắc Phương mà Tần Dương từng gặp qua một lần và một cô gái khác.
Người đàn bà này hẳn chính là Long Nguyệt?
Ánh mắt Tần Dương rơi trên mặt tươi cười củaLong Nguyệt tựa như chừng ba mươi tuổi, trong lòng âm thầm thán phục. Long Nguyệt này nhỏ tuổi hơn sư phụ mình một chút, bây giờ nói thế nào cũng gần bốn mươi rồi, nhưng nhìn bề ngoài lại trẻ trung như vậy, bảo dưỡng thật tốt.
Lý Khải quay đầu nhìn Long Nguyệt, nhíu mày một cái, không tiếp lời.
Long Nguyệt cũng không để ý hắn, đi thẳng tới trước mặt Tần Dương, khẽ mỉm cười:
- Dùng rồi?
Tần Dương cung kính kêu lên:
- Dùng rồi…Chào dì Long.
Tuy Long Nguyệt không đến được với sư phụ, nhưng ban đầu bà kiên định đứng về phía sư phụ, Tần Dương dĩ nhiên sinh lòng kính trọng bà, đối xử với bà như trưởng bối của chính mình.
Trên mặt Long Nguyệt hiện lên mấy phần nụ cười vui vẻ:
- Tần Dương, đừng thấy bọn họ nhiều người, chỉ là một đám ô hợp. Có dì Long ở đây, không ai đám giở trò, con chỉ cần cố gắng đánh cho tên kia nằm xuống là được, có nắm chắc không?
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Không thành vấn đề.
Long Nguyệt đưa tay vỗ nhè nhẹ vai Tần Dương, mỉm cười nói:
- Đệ tử của Vũ ca chắc chắn cũng sẽ không khiến người khác thất vọng. Đánh cho tốt, đánh thắng rồi dì Long tặng một món quà lớn cho con.
- Vâng!
Tần Dương quay đầu, ánh mắt quét qua đám người, bỗng nhiên dừng lại, trong đám người hắn lại nhìn thấy một người quen.
Hà Bằng Phi!
Hà Bằng Phi không chỉ có một mình, bên cạnh hắn còn có một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nhìn trang phục của hắn hẳn cũng là sinh viên đại học Trung Hải.
Hà Bằng Phi phất phất tay với Tần Dương, cười nói:
- Biết chỗ này có một trận quyết đấu đặc sắc nên đến mở rộng tầm mắt, cậu không ngại chứ?
Tần Dương cười nói:
- Dĩ nhiên không ngại, người bên cạnh cậu cũng là bạn học trường chúng ta à?
Hà Bằng Phi gật đầu giới thiệu:
- Chu Kiều, năm ba, khoa kinh tế và thương mại.
Tần Dương và Chu Kiều chào hỏi nhau, phía Lý Khải cũng đã có chút không nhịn được, hừ lạnh nói:
- Tần Dương, nếu đều đến rồi vậy thì tới đi, đừng lằng nhằng trễ nãi thời gian của mọi người.
Tần Dương xoay người lại, giễu cợt nói:
- Ngươi không đợi được muốn bị trừng trị như vậy sao?
Lý Khải hừ lạnh nói
- Thắng bại không phải dựa vào miệng nói, mà là dựa vào quả đấm đánh ra.
Tần Dương xoay người đi đến trước mặt Lý Khải, lạnh lùng nói:
- Vậy thì tới đi, quy tắc là gì, nhận thua mới ngưng sao?
- Phải!
Lý Khải lạnh lùng nói:
- Quy tắc rất đơn giản, chỉ cần một phe nhận thua, vậy thì kết thúc. Nếu không nhận thua thì vẫn đánh nhau đến chết, không có ý kiến gì chứ?
Cổ Tần Dương hơi nâng lên:
- Không ý kiến.
Ánh mắt Lý Khải lạnh lùng tàn khốc nhìn chằm chằm Tần Dương, khởi động vai một chút, nắm chặt quả đấm:
- Vậy chúng ta bắt đầu?
Mắt Tần Dương chăm chú nhìn chằm chằm Lý Khải, lạnh lùng nói:
- Tới đi.
Tất cả mọi người xung quanh đều ngừng nói chuyện, ánh mắt rơi vào hai người, biểu cảm đa dạng.
Lý Nam Thiên thâm độc nhìn Tần Dương. Hắn tin Tần Dương sẽ không dễ dàng nhận thua, nên hắn sớm đã dặn dò Lý Khải, muốn hắn phế bỏ hoàn toàn Tần Dương hay giết chết Tần Dương, báo thù cho Lý Quân Hạo, cũng để xả cục tức cho Lý gia.
Hạ Đào nhìn hai người trong sân, trái tim cũng treo lên, dù sao hắn và Long Nguyệt cũng cá cược với nhau rồi. Cũng vì màn cá cược này hắn mới đưa viên Bá Vương Hoàn không dễ gì có được cho Lý Khải, còn không tiếc hứa hẹn chỉ cần Lý Khải thắng liền cho hắn một trăm triệu. Tất cả điều này đều là vì bảo đảm thắng lợi.
Long Nguyệt cười tủm tỉm nhìn trong sân, không gấp gáp chút nào. Nếu Tần Dương đã uống Phá Huyệt Đan, đột phá trở thành cao thủ cảnh giới tiểu thành, vậy bà tin hắn tuyệt đối sẽ là người chiến thắng.
Tuy bà lần đầu gặp Tần Dương, cũng chưa chứng kiến Tần Dương ra tay, nhưng bà tin Mạc Vũ.
Mạc Vũ có thể đồng ý cho Tần Dương tham gia trận tỷ đấu này, vậy chứng tỏ ông có lòng tin với Tần Dương.
Hai tay Văn Vũ Nghiên đã không tự chủ nắm chặt thành quyền, vẻ mặt có chút khẩn trương. Sắc mặt Kiều Vi nghiêm túc, Trang Mộng Điệp mím chặt môi. Ngược lại Lam Linh Vũ có vẻ mặt thả lỏng nhất, trong bốn người cô là người hiểu rõ thực lực Tần Dương nhất, cũng có lòng tin với Tần Dương nhất.
Thân người Lý Khải đột nhiên phát động, xông tới Tần Dương, đầu gối bay lên, hung hãn đánh về phía ngực Tần Dương.
Cú đá này rất hung hãn, một khi thực sự đụng phải, e rằng xương sườn Tần Dương cũng không biết sẽ bị gãy bao nhiêu cái.
Bước chân Tần Dương xoạc ngang, đồng thời đánh một phát từ mặt bên bổ tới, khiến cú đá của Lý Khải lệch qua một bên.
Lý Khải rơi xuống đất, xoay người liền ra một quyền tàn bạo, Tần Dương không lui bước nữa, cũng hung hăng đánh ra một quyền.
- Ầm!
Cú đấm của hai người đụng nhau trên không trung, phảng phất có bọt khí vô hình nổ tung. Thân hình hai người cũng lảo đảo lui về sau ba bước, sau đó đồng thời đứng vững vàng.
Trên mặt Lý Khải toát ra thần sắc khiếp sợ:
- Cảnh giới tiểu thành! Mày đột phá cảnh giới tiểu thành rồi!
Trong đám người vây xem xung quanh, rất nhiều người đều thay đổi sắc mặt.
- Trước đây không phải nói thực lực mới mười huyệt sao. Đây mới cách mười ngày lại thành cảnh giới tiểu thành rồi?
- Không ngờ hắn là cảnh giới tiểu thành, Lý Khải muốn thắng hắn e là không dễ.
- Hắn mới hai mươi tuổi mà, không ngờ đã đột phá cảnh giới tiểu thành. Tiểu tử này tiềm lực vô cùng, nếu là trước đây, sợ rằng mạnh hơn Mạc Vũ lúc đầu!
- Chẳng lẽ trước giờ hắn luôn che giấu thực lực? Thực lực này dù có tăng thế nào cũng không thể tăng nhanh như vậy chứ?
Sắc mặt Hạ Đào lập tức trở nên rất khó coi. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn Long Nguyệt bên cạnh cách đó không xa, phát hiện Long Nguyệt đang cười tủm tỉm nhìn trong sân, trên mặt không có chút thần sắc lo lắng, nhất thời trong lòng trầm xuống.
Long Nguyệt này e rằng sớm biết Tần Dương là cao thủ cảnh giới tiểu thành nên mới bình tĩnh cá cược với mình như vậy?
Hạ Đào cắn răng, ánh mắt lại rơi vào Lý Khải lần nữa, nghĩ đến trên người Lý Khải còn có Phá Địch Đan và Bá Vương Hoàn, trong lòng Hạ Đào lại hơi có chút bình tĩnh.
Bất kể vì thể diện Lý gia hay là vì báo thù cho Lý Quân Hạo, Lý Khải đều tuyệt đối sẽ không nhận thua. Vậy đến phía sau hắn nhất định sẽ dùng Phá Địch Đan thậm chí là Bá Vương Hoàn. Có hai thuốc này kích thích, sức chiến đấu của hắn sẽ trở nên càng lúc càng cuồng bạo, Tần Dương tuyệt đối không ngăn nổi.
Thấy sắc mặt khiếp sợ của Lý Khải, Tần Dương lạnh lùng nói:
- Thế nào, thấy tao là cảnh giới tiểu thành, cảm thấy không thắng nổi tao rồi sao?
Ánh mắt Lý Khải biến đổi, hừ lạnh nói:
- Đừng phách lối như vậy, cho dù mày là cảnh giới tiểu thành, hôm nay tao cũng phải đánh mày đến khi cầu xin tha mạng mới thôi!
Tần Dương đưa tay ra, ngoắc ngoắc ngón tay với Lý Khải:
- Vậy thì tới đi, đừng khua môi múa mép nữa!