Chương 431: Liều mạng
Ầm!
Tần Dương tung một cú đá vào người Lý Khải khiến hắn bay ra ngoài. Cả người Lý Khải đập vào một gốc cây phát ra một tiếng “ầm” rất to.
Thân hình của Tần Dương lại động, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Khải, tung một cú đấm về phía hắn.
Thân thể của Lý Khải nghiêng sang một bên, cú đấm của Tần Dương đánh vào thân cây tạo nên một tiếng nổ “bùm”, cành lá run rẩy, lá cây rụng xuống ào ào.
Lý Khải đột nhiên vọt đến, dùng hai tay ôm lấy eo của Tần Dương, dùng sức nâng Tần Dương lên rồi ném ra xa.
Khi Tần Dương vẫn nằm trên mặt đất, Lý Khải lập tức chạy đến, hung hăng đạp mạnh xuống. Tay phải của Tần Dương vỗ lên trên mặt đất, cả người mạnh mẽ lướt sang ngang một chút khiến cú đạp của Lý Khải bị hụt.
Nội lực được dồn vào chân của Lý Khải đạp thẳng vào mặt đất khiến mặt đất vốn rắn chắc bị đánh sụp thành một dấu chân sâu hoắm.
Những người đang vây xem xung quanh nhìn thấy cảnh này thì trong lòng đều khẩn trương, không dám nháy mắt vì sợ bỏ lỡ cái gì.
Kiều Vi nắm chặt nắm đấm, con mắt nhìn vào giữa sân, không giấu nổi sự kinh hãi.
Đây còn là người sao?
Đây rõ ràng là hai con khủng long hình người người đang chiến đấu. Từng cú đấm, cú đá đều mang lực lượng không thuộc về loài người.
Bọn họ có thể bị đá bay cả trăm mét nhưng vẫn đứng dậy như chưa hề hấn gì. Loại chiến đấu này còn trực tiếp và bạo lực hơn so với cảnh phim được xử lý kĩ xảo điện ảnh.
Một cú đạp làm lõm đất, một cánh tay khua ngang làm gãy thân cây, một cú đấm làm một cây to run rẩy như gặp gió lốc, lá rụng xào xạc.
Tất cả những điều này diễn ra trước mắt Kiều Vi làm cô không khỏi nảy sinh một suy nghĩ.
“Nếu như những người này phạm tội thì chắc chắn hậu quả sẽ hết sức khủng khiếp, hẳn là quốc gia có người chuyên môn quản lý những người này? “
Mặc dù Văn Vũ Nghiên biết về chuyện người tu hành nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa họ. Thế nên khi chứng kiến trận chiến này, trong lòng cô cực kì lo lắng, hai tay nắm chặt.
Đột nhiên, Tần Dương có vẻ như bị đuổi sức nên lui ra phía sau, Lý Khải thấy thế xông lại thì phát hiện ra đây là kế dụ địch của Tần Dương. Kết cục là hắn lĩnh trọn một cùi chỏ của Tần Dương vào ngực.
Mặc dù Lý Khải kịp thời dồn nội khí lên ngực, đồng thời thu tay lại đón đỡ khiến cùi chỏ của Tần Dương không làm gãy xương nhưng ngực của hắn bị trúng đòn cũng cực kì khó chịu, hô hấp rất mệt nhọc.
Lý Khải khẽ cắn môi, đột nhiên lôi viên Phá Địch Đan ở trong túi quần bên trái ra, nuốt thẳng vào bụng.
Sau một hồi chiến đấu, hắn đã chịu mấy tổn thương khá nghiêm trọng còn Tần Dương có vẻ không suy chuyển mấy. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì hắn tất thua. Với kiểu tấn công hung hãn của Tần Dương, nếu hắn không có hành động gì để thay đổi cục diện ngay thì sẽ không còn kịp nữa.
Con ngươi của Tần Dương hơi co lại, ánh mắt trở nên cảnh giác.
Tự dưng cắn thuốc vào lúc này chắc chắn không phải chuyện tốt, nhiều khả năng đây là thuốc kích thích tiềm lực.
Lý Khải là người đại diện cho không chỉ nhà họ Lý và còn cho rất nhiều phe khác xuất chiến nên chắc chắn sẽ có những phương án dự phòng.
Tần Dương xông tới, dự định đánh bại Lý Khải trước khi dược tính kịp phát huy tác dụng.
Trong lồng ngực của Lý Khải khó chịu, hắn hiểu ngay mục đích của Tần Dương là gì nên không phản kích mà chỉ tập trung phòng thủ, chờ thuốc phát huy tác dụng. Nhất thời, Tần Dương không làm gì được hắn, chỉ đành trơ mắt nhìn sắc mặt của Lý Khải ngày càng chuyển sang hồng rồi sang đỏ, ánh mắt đầy tơ máu, ẩn chứa sự điên cuồng và nguy hiểm.
Khi Tần Dương xông đến một lần nữa, tung một cú đá về Lý Khải thì Lý Khải gầm lên như dã thú, không hề trốn tránh mà giơ tay đón lấy chân của Tần Dương rồi kéo mạnh.
Trong lòng Tần Dương trầm xuống, thuốc đã phát huy tác dụng.
Nhìn thấy Lý Khải ôm lấy chân của Tần Dương, vung mạnh lên rồi quật mạnh vào một cây đại thụ, mọi người xung quanh la toáng lên.
Hiện giờ Lý Khải như dã thú, lực lượng lớn vô cùng, mạnh hơn so với ban đầu không biết bao nhiêu. Với cách hắn dùng Tần Dương đập vào cái cây kia thì chỉ cần hai ba lần đã đủ để làm xương cốt Tần Dương vỡ nát.
Đứng trước nguy cơ sống chết, suy nghĩ của Tần Dương càng trở nên lãnh tĩnh. Hắn dùng tay vỗ lên mặt đất, cả người mượn lực phản chấn bay lên, chân trái không bị khống chế đạp thẳng vào mặt Lý Khải.
Một cú đạp này mang theo lực lượng khổng lồ làm mũi của Lý Khải vỡ nát, máu tươi phun ra như suối, tay của hắn đang nắm chân Tần Dương cũng vô thức bị buông lỏng.
Tần Dương rút chân về, sau đó đạp vào người Lý Khải để tạo lực bắn ngược trở về.
May mà Lý Khải buông tay, nếu không Tần Dương chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Lý Khải vuốt máu tươi trên mặt, sự điên cuồng trong mắt càng đậm, một lần nữa bổ nhào về hướng Tần Dương.
Tần Dương xoay người, hắn biết rõ bây giờ mình không đủ sức đấu lại Lý Khải nên cố gắng né tránh, kéo dài thời gian. Tất cả các loại thuốc kích thích tiềm lực đều chỉ có tác dụng trong một thời hạn nhất định, thời hạn này thường sẽ không quá lâu.
Long Nguyệt lạnh lùng cười, quay sang nhìn Hạ Đào và mấy người đàn ông bên cạnh:
- Người của nhà họ Vương ở nơi đây thì chắc hẳn hắn đã nuốt Phá Địch Đan. Đây là hậu chiêu của các người sao?
Hạ Đào cắn răng, phản bác:
- Trận chiến này liên quan đến thù nhà và vinh dự cá nhân. Vì thắng lợi thì dùng thuốc liều mạng cũng không có vấn đề gì.
Long Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, trong đôi mắt phượng có vài tia sát khí:
- Đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ là tôi nghĩ đây là việc tốn công vô ích. Các người không thấy hắn đang giống như con gấu đuổi bướm hay sao ? Thời gian có tác dụng của Phá Địch Đan là bao lâu? 10 phút à? Chắc là không quá 10 phút. Chỉ cần Tần Dương kéo dài đủ lâu thì chắc chắn Lý Khải sẽ thua.
Hạ Đào cắn răng, nhìn chằm chằm vào tình huống ở giữa sân. Hắn biết Long Nguyệt cố ý nói như thế là để nhắc nhở Tần Dương, nói cho hắn biết rằng chỉ cần chống chọi 10 phút là có thể dễ dàng dành chiến thắng.
Tình huống hiện tại cũng giống như Long Nguyệt nói, Tần Dương vốn không đấu với Lý Khải, thậm chí không quan tâm đến thể diện mà điên cuồng chạy trốn. Lý Khải lại giống như một con gấu hung hãn tấn công Tần Dương. Mặc dù hắn có thể đánh trúng Tần Dương một hai chiêu nhưng Tần Dương trơn như cá chạch khiến hắn không thể tiếp tục dồn ép.
Từng phút từng giây trôi qua, tình hình trận đấu cực kì nguy hiểm nhưng trông cực kì buồn cười.
Đám người Lý Nam Thiên và Lý Nguyên lộ ra vẻ mặt sốt ruột, bọn họ hiểu rằng thời gian trôi qua một giây thì Lý Khải càng gần với thất bại hơn.
Mọi người đều nhìn ra thực lực của Lý Khải mạnh hơn Tần Dương nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại kém xa tít tắp. Bằng không thì với thực lực tăng vọt, hắn đã có thể hạ gục Tần Dương.
Hạ Đào nhìn thời gian, không nhịn được nữa liền quát:
- Lý Khải.
Lý Khải tất nhiên hiểu rằng Hạ Đào đang thúc giục mình sử dụng Bá Vương Hoàn. Thế nhưng tác dụng phụ của Bá Vương Hoàn rất mạnh, nếu mình dùng thì chẳng khác nào cắt đứt tiền đồ tương lai. Thế nhưng đã đi đến nước này, chẳng lẽ mình lại cam chịu thua trong tay Tần Dương, làm gia tộc mất mặt hay sao?
Sắc mặt của Lý Nam Thiên trở nên ngưng trọng, nhìn về Lý Nguyên ở bên cạnh, khẽ gật đầu.
Lý Nguyên cắn chặt răng, ánh mặt lộ ra vẻ giãy dụa nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm:
- Khải con, không cần để ý nhiều nữa.
Lý Khải quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên, thấy ánh mắt kiên quyết của hắn và Lý Thiên Nam thì khẽ cắn môi, móc ra Bá Vương Hoàn ném vào trong miệng.