Chương 432: Mày thích thì tao chiều
- A!
Lý Khải đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu như quỷ khóc sói tru, dường như hắn đang phải chịu một loại tra tấn vượt quá sức chịu đựng của loài người.
Ánh mắt của hắn trở nên đỏ bừng, hung tàn và ngoan lệ như dã thú. Khí thế cả người hắn tăng vọt, đôi mắt của hắn đảo qua ai thì người đó đều cảm thấy run rẩy.
Sự nhẹ nhõm trên mặt Long Nguyệt biến mất, sắc mặt trở nên ngưng trọng, quay sang phía Hạ Đào, trầm giọng quát:
- Hắn vừa dùng loại thuốc gì?
Hạ Đào nhìn thấy sự dữ tợn như dã thú của Lý Khải, trong ánh mắt hiện lên sự hưng phấn và đắc ý, quay đầu đáp:
- Bá Vương Hoàn! Tần Dương chắc chắn phải thua.
Sắc mặt của Long Nguyệt biến đổi:
- Bá Vương Hoàn! Hạ Đào, ông thật độc ác, vì muốn thắng trận chiến này mà hủy đi tương lai tu hành của Lý Khải, thậm chí có thể khiến hắn mất mạng!
Hạ Đào lạnh lùng nói:
- Lý Khải phải thắng trận chiến này bằng bất cứ giá nào. Kẻ bại phải là Tần Dương. Nếu như cô bảo hắn dừng tay nhận thua ngay thì có thể bảo vệ tính mạng. Nếu như tiếp tục đánh, Lý Khải không thể khống chế lực lượng dẫn đến việc đánh chết Tần Dương thì đừng trách tôi không báo trước.
Long Nguyệt cắn răng, trước đó cô biết rằng trong đám người này có người nhà họ Vương. Phá Địch Đan của nhà họ Vương khá nổi danh nên cô hoàn toàn có thể dự đoán tình cảnh Lý Khải sử dụng nó. Thế nhưng cô không ngờ được rằng đám người này lại ác nghiệt tuyệt tình đến mức dám dùng Bá Vương Hoàn.
Bá Vương Hoàn là một biện pháp kích tích tiềm lực cực đoan, không thèm để ý đến thân thể. Dùng xong sẽ giúp tạo ra sức chiến đấu cực kì mạnh mẽ nhưng cái giá phải trả cũng cực đắt. Nhẹ thì kinh mạch bị tổn thương, tu hành bị ảnh hưởng, nặng thì phủ tạng đều nát, khó mà sống lâu được.
Dược lực bá đạo của Bá Vương Hoàn vượt xa Phá Địch Đan. Một Lý Khải sử dụng Bá Vương Hoàn là đối thủ mà Tần Dương không thể chống lại.
Long Nguyệt quay đầu quát:
- Tần Dương, hắn sử dụng Bá Vương Hoàn. Nếu không chống lại được thì nhận thua. Lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt.
Hạ Đào cười hắc hắc:
- Long Nguyệt, nhận thua là một biện pháp tốt nhưng mà mảnh đất giá trị 5 triệu sẽ trở thành của tôi. Tôi đã nói là Tần Dương không đánh lại Lý Khải mà cô không tin cơ.
Sắc mặt của Long Nguyệt biến đổi, lạnh giọng nói:
- Im miệng!
Tất nhiên Long Nguyệt hiểu tại sao Hạ Đào lại chọn lúc cô thuyết phục Tần Dương nhận thua mà nói ra chuyện cá cược. Mục đích của hắn là không kích thích Tần Dương, không cho hắn đầu hàng mà phải đánh đến cùng.
Bọn họ không chỉ muốn đánh bại Tần Dương, khiến Tần Dương nhận thua mà còn muốn Tần Dương bị thương nặng, tàn phế, thậm chí là chết.
Long Nguyệt quay đầu, quát:
- Không cần quan tâm hắn nói gì. Nếu không đánh lại thì nhận thua. Việc này không liên quan đến con. Kẻ kia dùng Bá Vương Hoàn thì chắc chắn sẽ tàn phế, không cần liều mạng với một phế nhân.
Nhận thua?
Hai con mắt đỏ lừ của Lý Khải cực kì đau nhức, lực lượng khổng lồ của Bá Vương Hoàn đang ngập tràn trong cơ thể hắn. Cái cảm giác nắm giữ lực lượng siêu việt này khiến hắn cảm thấy vừa sung sướng lại vừa đau khổ.
- Ẩn Môn cũng nhận thua ư? Chẳng lẽ mày cũng giống như tên sư phụ vô dụng của mày, chỉ có thể trốn tránh?
Ánh mắt của Tần Dương trở nên lạnh lẽo, sắc mạnh lạnh xuống, ánh mắt sắc như đao nhìn Lý Khải.
Lý Khải vặn vặn cổ, khua khua tay, toàn thân vang lên những âm thanh răng rắc.
- Sao thế? Khó chịu à? Khó chịu thì đến đánh tao xem.
Lý Khải lạnh lùng nói:
- Tao đã dùng Bá Vương Hoàn, tương lai sẽ bị hủy, thậm chí có thể chết. Thế nhưng trước khi tao ngã xuống, tao sẽ cho mọi người thấy mày là đứa hèn nhát, bị tao mắng thẳng mặt mà không dám đáp lại.
Dưới chân Lý Khải đột nhiên phát lực, thân hình nhanh như điện đã xuất hiện trước mặt Tần Dương.
Lý Khải tung một cú đá, con ngươi của Tần Dương co lại, hai tay thủ trước mặt để chặn cú đá này. Thế nhưng lực lượng từ chân Lý Khải truyền đến khiến hắn không ngăn cản được.
Cả người Tần Dương bay ra xa như một quả đạn pháo, đụng vào một thân cây rồi ngã xuống đất, khóe miệng trào máu.
Quá mạnh!
Tất cả mọi người xung quanh giật mình, trong lòng cảm thấy kinh khủng. Giờ phút này, Lý Khải dường như là một người khác. Lúc hắn vừa dùng Phá Địch Đan thì Tần Dương có thể tránh né, tìm cách kéo dài thời gian, nhưng hiện tại Tần Dương không có bất cứ cách nào để phản kháng.
Dường như Lý Khải rất thích thú khi nhìn thấy sự chật vật của Tần Dương, hai con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tần Dương, lạnh lùng nói:
- Thế nào? Tao nói không sai chứ? Ngoại trừ việc nhìn tao bằng ánh mắt đó thì mày còn làm được gì? Nhìn cũng vô dụng.
Lam Linh Vũ đức cách đó không xa hơi biến sắc, nhẹ nhàng mở chiếc bọc mà mình mang theo, lấy ra một chiếc bình gốm, chuẩn bị dùng cổ công kích Lý Khải, nhưng động tác của cô dừng lại bởi cô thấy Tần Dương ngồi dậy.
Tần Dương khẽ lật tay, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện mấy cây châm thật dài, phát ra những tia sáng lạnh lùng dưới ánh trăng. Hắn trầm giọng nói:
- Muốn chết à? Mày thích thì tao chiều!
Theo sau câu nói này, những ngân châm trong tay hắn cũng đâm rất chuẩn xác vào những huyệt đạo quan trọng trên người.
Con mắt của Tần Dương trợn to, cắn chặt răng, cố gắng không hét lên.
- Kim châm điểm huyệt?
Lý Nam Thiên la lớn:
- Khải à, hắn dùng châm điểm huyệt để kích phát tiềm lực bản thân, mau đánh bại hắn.
Lý Khải cũng cảm nhận được sự biến đổi về khí thế trên người Tần Dương, khẽ cắn môt, nhào về phía Tần Dương, tung một cú đấm.
Tần Dương không thèm trốn, cũng tung một cú đấm ra.
Hai nắm đấm va vào nhau, Lý Khải cảm thấy một sức mạnh như sóng lớn truyền đến từ tay Tần Dương.
Răng rắc!
Không ngờ thủ đoạn của hắn không chống lại nổi cú đấm của Tần Dương. Tiếng gãy xương răng rắc vang lên, tay lệch hẳn sang một bên.
Trên nắm đấm của Tần Dương cũng đầy máu, xương trắng lộ ra, lui về phía sau một bước rồi tiếp tục vọt tới.
Oanh!
Tần Dương dùng một cú đấm để đánh gãy tay trái Lý Khải, rồi nghiêng người tung một cú đá vào bộ ngực của Lý Khải.
Răng rắc!
Xương ngực của Lý Khải dập gãy, thân thể bay ra ngoài, ngã bịch xuống đất, Khi hắn còn chưa kịp bò lên thì Tần Dương đã đột ngột đến trước mặt hắn.
Răng rắc!
- A!
Tiếng xương vỡ nứt cùng tiếng kêu thảm thiết của Lý Khải vang lên. Bắp chân của Lý Khải bị Tần Dương đạp gãy.
Tần Dương thu chân, lạnh lùng nhìn Lý Khải đang nằm co ro ôm chân, lạnh lùng nói:
- Bây giờ thì sao? Ngã trước mặt tao như con chó. Mày hài lòng rồi chứ?